Edit: Phưn Phưn Beta: Đại Bàng Thầy Tôn đã vào tuổi trung niên, thân thể mập ra, ưỡn cái bụng bia nhỏ, khuôn mặt mập mạp, cười rộ lên, hai má đầy thịt, tương đối đáng yêu. Ông vô cùng cao hứng trở lại phòng làm việc, đi vào liền cười ha ha, "Chao ôi, hiếm lạ, hiếm lạ!" Có giáo viên cười hỏi ông, "Thầy Tôn có chuyện tốt à? Sao cao hứng vậy?" Thầy Tôn cười ha ha, "Phó Tranh a, tiểu tử kia vậy mà đang cố gắng học tập, vừa rồi tôi đi tới lớp học, phát hiện cậu ấy cơm còn chưa ăn, vẫn luôn ngồi trong phòng làm bài. Chao ôi, thấy Phó Tranh cố gắng như thế, xem ra bầu không khí học tập lớp chúng tôi rất nồng a." Vừa dứt lời, đã có người giội nước lạnh, "Tôi nói này lão Tôn, loại học sinh như Phó Tranh, thầy không phải là hy vọng quá lớn rồi sao, thầy dạy cậu ta nhiều năm như thế, nếu cậu ta chịu cố gắng, thì từ sơ trung đã cố gắng rồi, hiện tại cố gắng, hơn phân nửa chỉ là nhất thời, loại học sinh này, tôi đã thấy nhiều rồi." Người nói chuyện, chính là chủ nhiệm lóp Chu Tương Tương, thầy Vương. Thầy Vương mười mấy năm qua vẫn luôn dạy lớp chọn, tâm cao khí ngạo*, không để ý tới người không cùng đẳng cấp, nhất là những học sinh kém như Phó Tranh, trong mắt ông, giống như bùn nhão không dính được lên tường*. (Tâm cao khí ngạo: Sự kiêu ngạo và tự cao. Bùn nhão không dính được lên tường: Ẩn dụ năng lực kém, trình độ thấp, không có thành tựu, không ra đời được.) Thầy Tôn nghe vậy, không vui, nói: "Thầy Vương, thầy nói như vậy là không đúng, chỉ cần học sinh nguyện ý học tập, mặc kệ trước đây không tốt như thế nào, chúng ta làm giáo viên thì phải khích lệ bọn họ tin tưởng bọn họ." Thầy Vương không ngẩng đầu, nói: "Tin tưởng thì có ích lợi gì, tất cả vẫn dựa vào thành tích mà nói chuyện." ... Trước kỳ thi tháng một tuần, Chu Tương Tương đồng ý dạy bù cho Phó Tranh. Tối thứ sáu, lúc ăn cơm, Chu Tương Tương dè dặt nói với mẹ: "Mẹ, cuối tuần này con có thể tới nhà chú Phó không? Sắp tới kỳ thi tháng rồi, Phó Tranh ca ca muốn con giúp anh ấy học bù một chút..." Lời còn chưa nói hết, Lâm Mai lập tức nhíu mày, "Sắp tới kỳ thi tháng, Con tự học xong chưa? Tại sao còn đi giúp người khác học bù?" Chu Tương Tương liền vội vàng gật đầu, "Học rồi, đã học xong rồi." Sợ mẹ không đồng ý, còn nói: "Lúc trước chú Phó chăm sóc cho con rất tốt, hiện tại Phó Tranh ca ca nhờ con giúp anh ấy học bổ túc hai ngày, con cảm thấy nên đồng ý, đúng không, mẹ?" Chu Tương Tương rất nghiêm túc nhìn mẹ mình. Lâm Mai rất không tình nguyện, vẻ mặt cũng không tốt lắm, "Phó Tranh bình thường không có đọc sách, lại sắp tới kỳ thi tháng, đến lúc cuống lên mới ôm chân Phật* thì có ích lợi gì? Chính mình học không tốt, còn làm trễ nãi người khác." (Cuống lên mới ôm chân Phật: Nước đến chân mới nhảy.) Chu Tương Tương nhỏ giọng nói: "Trong khoảng thời gian này Phó Tranh ca ca đều nghiêm túc học tập." Lâm Mai nghe nói, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt quan sát Chu Tương Tương, "Tương Tương, con có chuyện gì à? Tại sao mẹ cảm thấy con luôn nói chuyện giúp Phó Tranh?" Ngực Chu Tương Tương run lên, vô ý thức nắm chặt chiếc đũa, vội vàng lắc đầu, "Không có, mẹ, con là vì lúc trước chú Phó rất chiếu cố con, cho nên..." "Này, bà cứ để con bé đi đi, lúc trước Phó đại ca giúp chúng ta chiếu cố Tương Tương, hiện tại Tương Tương cũng nên giúp con trai anh ấy học bổ túc." Chu Hoa Lâm nói. "Nhưng..." "Được rồi, đừng nói nữa." Chu Hoa Lâm nhìn Chu Tương Tương, "Khi nào con đi?" Chu Tương Tương suy nghĩ một chút, nói: "Con... Con định tối hôm nay đi được không?" "Cái gì? Tối hôm nay đi? Vậy buổi tối con còn định qua đêm ở Phó gia sao?"Lâm Mai không khỏi cất cao giọng, không thể tin nhìn Chu Tương Tương. Chu Tương Tương thấy mẹ phản ứng lớn như thế, sợ hãi lòng bàn tay đều ra mồ hôi, vội vàng nói: "Vậy... Vậy sáng mai đi, con... Con chỉ muốn tối nay đi, có thể học bổ túc sớm một chút thì có thể về sớm." Nhưng thật ra Chu Tương Tương muốn nán lại với Phó Tranh hai ngày, thấy mẹ phản ứng lớn như thế, đâu còn dám nói cái gì nữa, nếu bởi vậy mà bị mẹ phát hiện có gì đó không đúng, thì coi như xong. Lâm Mai kỳ quái nhìn Chu Tương Tương một cái, luôn cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, nhưng lại không nói ra được đến tột cùng là lạ ở chỗ nào. Chu Hoa Lâm nói: "Được rồi, vậy sáng mai đi, trước khi trời tối phải về nhà, biết không?" "Đã biết, ba." ... Sau bữa cơm tối, Chu Tương Tương lập tức trở về trong phòng, khóa cửa lại, cầm lấy di động trốn vào phòng tắm gọi điện thoại cho Phó Tranh. Điện thoại vang lên một tiếng, đường dây lập tức được nối. Giọng nói Phó Tranh từ đầu kia truyền đến, "Ôi, vợ." Chu Tương Tương che miệng nhỏ giọng nói: "Em đã nói với ba mẹ rồi, ngày mai sẽ tới dạy bổ túc cho anh." "Ngày mai? Tối nay không được à?" "Không được, em vừa mới nói, mẹ em đã hung dữ với em, Phó Tranh anh đừng vội, chờ chúng ta thi đậu đại học, có thời gian cùng một chỗ." "Nói thì nói như thế, nhưng anh nhớ em, Chu Tương Tương." Chu Tương Tương cắn môi, nhẹ giọng nói: "Không phải xế chiếu hôm nay chúng ta vừa gặp nhau à?" Trong khoảng thời gian này mặc dù thời gian ở chung với Phó Tranh rất ít, nhưng mỗi ngày tan học hai người đều cùng nhau đi bộ về nhà, mỗi ngày Phó Tranh đều muốn đưa cô đến cửa tiểu khu mới chịu đi. Ở đầu kia Phó Tranh trầm mặc một lúc lâu, không lên tiếng. Chu Tương Tương lo lắng hỏi: "Sao vậy? Anh còn đó không?" Phó Tranh "Ừ" một tiếng, một lúc lâu, nhỏ giọng nói: "Tương Tương, so với trong tưởng tượng của anh học tập khó hơn rất nhiều, em nói xem có thể anh sẽ không chống đỡ được đến lúc thi đại học không?" Giọng nói anh rất nhỏ, giọng mũi rất nặng, giọng đầy vẻ tự trách bản thân. "Phó Tranh anh đừng như vậy, em biết rõ gần đây anh rất vất vả, anh đừng siết chặt chính mình, vẫn còn một năm, hiện tại anh chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi, em cũng sẽ như vậy, có một đoạn thời gian em học tập rất cực khổ, cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, rất muốn từ bỏ, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một hai ngày thì lại có tinh thần. Phó Tranh, chờ kỳ thi tháng kết thúc, anh cho bản thân nghỉ hai ngày đi, em dẫn anh đi chơi." Đầu bên kia điện thoại, mắt Phó Tranh sáng rực lên, "Đi chơi đâu?" "Đến lúc đó anh sẽ biết." Phó Tranh nghe thấy Chu Tương Tương cố làm ra vẻ huyền bí, cuối cùng bật cười, "Cô bé ngốc này, còn biết thừa nước đục thả câu với anh." Chu Tương Tương cười hì hì, "Em đi đọc sách đây, ngày mai gặp." Chu Tương Tương nói xong chuẩn bị cúp điện thoại. Phó Tranh vội vàng gọi cô lại, "Đợi chút, có phải em quên cái gì rồi không, hửm?" Chu Tương Tương ngẩn ra, lập tức phản ứng kịp, khóe miệng cong cong, nhẹ nhàng "Chụt" một tiếng với ống nghe, "Hài lòng chưa?" Phó Tranh thở dài, "Hài lòng cái gì hả? Đã bao lâu rồi anh chưa được hôn em? Không được, chờ lần này có thành tích kỳ thi tháng, anh nhất định phải hôn đủ, đến lúc đó sẽ không cho em phản kháng, phản kháng cũng vô dụng!" Chu Tương Tương che miệng cười, "Biết rõ biết rõ, cúp đây." "Chao ôi, vợ ngủ ngon." Hai ngày cuối tuần, Chu Tương Tương giúp Phó Tranh bổ sung bài học, lại nói cho anh một chút kiến thức trọng điểm và điểm thi. Phó Tranh rất nghiêm túc học, quả thực nghe lời như thay đổi thành một con người khác, mất ăn mất ngủ, kết quả thu hoạch tự nhiên cũng rất nhiều. Chiều chủ nhật, Chu Tương Tương cho Phó Tranh làm một số bộ bài thi mô phỏng, nghiêm khắc dựa theo thời gian kiểm tra tính giờ cho anh, đúng hạn thu bài. Lúc thu bài, hai đề bài cuối cùng Phó Tranh còn chưa kịp xem, nắm lấy bài thi không cho Chu Tương Tương thu, đáng thương nhìn cô, "Vợ, cho anh làm thêm một lát đi." Chu Tương Tương nghiêm túc lắc đầu, "Không được! Lúc thi tốt nghiệp trung học, giám thị cũng mặc anh làm xong hay chưa xong, một giây dư thừa cũng sẽ khong cho anh, anh có quỳ xuống với họ cũng vô dụng." Phó Tranh: "..." Chu Tương Tương kéo lấy bài thi bị Phó Tranh áp chế dưới tay ra ngoài, thấm thía nói: "Cho nên nói, thi vào trường đại học không chỉ là thi kiến thức, mà còn kiểm tra cả năng lực của anh, bất luận là hạng nhất, đều phải hiểu được chọn lọc, trước làm câu đơn giản, sau làm câu khó, điểm nào có thể lấy nhất định phải lấy tới tay, cuối cùng lại làm những thứ không có nắm chắc. Mặc dù hai câu cuối cùng đề Số Học rất khó, nhưng Số Học là từng bước một lấy điểm, anh làm một bước là một điểm, lấy trình độ bây giờ của anh, hai bài cuối này nếu còn thời gian, lấy điểm hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng vừa rồi em nhìn anh làm đề kia mười mấy phút, hơn nữa còn làm sai... Chao ôi." Chu Tương Tương nhìn Phó Tranh, lắc đầu thở dài. Phó Tranh cúi thấp đầu, như một đứa bé làm sai bị cô giáo phê bình. Chu Tương Tương cầm lấy bút đỏ sửa bài thi cho Phó Tranh, Phó Tranh ngước mắt lên len lén liếc, thấy trên giấy một gạch rồi lại một gạch, quả thực sợ hết hồn hết vía. "Ôi, vợ, em dịu dàng một chút." "Sai chính là sai, thi đại học giáo viên cũng sẽ không dịu dàng với anh đâu." "..." Chấm bài thi xong, Phó Tranh nhìn trên tờ giấy cả đống gạch đỏ, cũng không ôm thêm một mong đợi nào với điểm số nữa, nằm sấp trên bàn giả chết. Chu Tương Tương vung bút lên, ở trên đầu bài thi viết lên một điểm số. Nghiêng đầu, thấy mặt Phó Tranh úp xuống bàn, một bộ dạng không còn gì luyến tiếc, nhịn không được cười, đem bài thi chụp trên mặt anh, "Bạn học Phó Tranh, nhìn điểm của anh một chút đi!" Phó Tranh không dám nhìn, nhắm mắt lại, không luyến tiếc hỏi: "Mấy điểm?." "Anh xem một cái chẳng phải sẽ biết?" "Không muốn xem, đả kích người." "Này, Phó Tranh, anh nên có lòng tin với bản thân mình, được không?"Trong giọng nói Chu Tương Tương mang theo chút vui vẻ không giấu được. Phó Tranh nghe vậy cảm thấy không thích hợp, mở mắt đối diện với khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Chu Tương Tương. Trong lòng anh lộp bộp một cái, chẳng lẽ điểm cũng tốt? Anh nâng người dậy, mạnh mẽ giở bài thi ra, trên đầu bài thi bút màu đỏ viết rõ ràng "82". Phó Tranh kinh ngạc đến nỗi tròng mắt như muốn rớt xuống, "8... 82? Này... Anh không nhìn lầm chứ?!" Phó Tranh một bên hỏi một bên không dám tin tưởng dụi hai mắt của mình. Chu Tương Tương nhìn anh cười, "Bạn học Phó Tranh, tiến bộ rất nhiều nha." Phó Tranh kinh ngạc nhìn chằm chằm điểm số, thật lâu không nói một câu. 82... 82... Cuộc đời này anh chưa từng thi được điểm số cao như thế, trước kia Số học có thể thi được 22 là cũng không tệ. Anh cảm giác như mình đang nằm mơ, nghiêng đầu nhìn qua Chu Tương Tương, "Cái đó... Vợ, không phải là em cố ý nhường anh đó chứ? Em có thể đừng gạt anh được không? Anh sẽ coi là thật a." Chu Tương Tương nói: "Em nhường anh làm gì? Phó Tranh, có lòng tin với bản thân mình, được không?" Nghe xong lời này, Phó Tranh rốt cuộc triệt để tin tưởng. Cao hứng tới nỗi hận không thể đem bài thi này đi lồng khung, "Chao ôi! Vợ, em nói xem tại sao anh lại thông minh như thế? Anh cũng rất thông minh đúng không? Em nói, có phải anh rất thông minh hay không?" Phó Tranh kích động nên nói năng có chút lộn xộn. Chu Tương Tương cười gật đầu, "Phải phải phải, anh rất thông minh, trong khoảng thời gian ngắn lại tiến bộ lớn như vậy, không chỉ dựa vào cố gắng, chỉ số thông minh rất cao a, bạn học Phó Tranh." Phó Tranh cười không ngừng được, đưa mặt tới, "Vậy bạn học Chu Tương Tương, có thể thưởng cho bạn học Phó Tranh có chỉ số thông minh rất cao một cái hôn được không?" Chu Tương Tương che miệng cười, "Không được." Phó Tranh che ngực, "Chao ôi, bạn học Phó Tranh có chỉ số thông minh rất cao rất thương tâm." Chu Tương Tương bị Phó Tranh trêu chọc, cười nhìn anh, "Đừng giả bộ, lại đây một chút." Phó Tranh nghe vậy, mắt sáng lên, lập tức đưa mắt tiến đến trước mặt Chu Tương Tương, "Chao ôi, anh biết vợ là tốt nhất." Chu Tương Tương cong cong mắt, nâng mặt Phó Tranh, đưa mặt lên, hôn trên trán anh một cái, "Được chưa?" Phó Tranh trừng to mắt, "Không được! Bạn học Chu Tương Tương, hôn ở đây nè!" Phó Tranh chỉ miệng mình. Vừa rồi Chu Tương Tương cố ý đùa anh, nhịn không được cười ra tiếng, lại ngẩng đầu lên, một lần nữa hôn lên môi Phó Tranh, chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh liền tách ra, gò má hơi đỏ lên, nhìn Phó Tranh nói: "Bạn học Phó Tranh, này là thưởng cho anh đó." Phó Tranh cong môi, trong mắt tràn ngập vui vẻ, anh cúi đầu xuống, nhân tiện nhẹ nhàng mổ lên môi Chu Tương Tương một cái, "Vợ, anh hạnh phúc muốn chết."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]