Chương trước
Chương sau
Trong phòng không có mở đèn, một mảnh đen như mực.

Anh ngửi được mùi hương thoải mái quen thuộc, biết đây là Diệp Phồn Tinh.

Diệp Phồn Tinh đôi tay hoàn ở trên eo anh.

Phó Cảnh Ngộ đầu tiên là hơi sững sờ, trong lòng ngay sau đó tràn đầy nghi hoặc.

Tưởng Sâm nói, Diệp Phồn Tinh phải ngày mai mới trở lại.

Bây giờ còn là nửa đêm, cô làm sao lại ở đây?

Diệp Phồn Tinh ôm chặt hông của anh, rất là ỷ lại vào anh. Nếu như không phải là đối với anh vô cùng tín nhiệm, cô sẽ không ôm lấy anh như vậy.

Nghĩ tới đây, Phó Cảnh Ngộ cảm thấy ấm áp cực kỳ, cũng không có đánh thức cô, mà là ôm cô vào lòng, ngủ một giấc đến trời sáng.

Anh ngày hôm qua có chút cảm mạo, trước khi ngủ uống thuốc một chút, cũng không biết có phải nguyên nhân là do Diệp Phồn Tinh trở về hay không, cái này buồn ngủ một chút, lúc tỉnh lại, cả người cảm giác đều tốt hơn nhiều.

Trời đã sáng, rèm cửa sổ bị kéo ra, ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, Phó Cảnh Ngộ nằm ở trên giường, nghe được âm thanh từ trong phòng vệ sinh truyền ra, tiếng nước chảy rất nhỏ, sợ quấy rầy đến anh cô mở nước rất nhỏ.

Diệp Phồn Tinh đang đánh răng, đột nhiên nghe có người đang gọi cô, "Diệp Phồn Tinh."

Nghe được âm thanh của Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh không để ý tới miệng mình còn đầy bọt, ngó đầu ra, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "chú tỉnh rồi à?"

"Em trở về lúc nào?" Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô có chút buồn cười, nhịn không có cười.

Diệp Phồn Tinh nhớ tới tối hôm qua Tưởng Sâm nói: Nếu để cho anh biết cô giữa đêm tự mình chạy trở lại, anh sẽ lo lắng. Cô không nhịn được mà nói dối, "Mới vừa về thôi."

Phó Cảnh Ngộ nháy mắt một cái, nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, không thể tin được, cô lại nói dối mình!

Con nhóc lừa đảo này!

Tâm tình của anh nhất thời có chút không vui, "Hiện tại mới bảy giờ, nói như vậy, em trời còn chưa sáng liền thức dậy?"

Mặc dù ngữ khí của anh rất bình tĩnh, nhưng, Diệp Phồn Tinh vẫn là cảm giác được, chuyện mình nói dối vừa rồi bị phát hiện rồi.

Cô không dám cãi lại, ngữ khí yếu ớt nói: "Thật ra thì... Tôi là tối hôm qua trở về."

Cô biết anh không thích cô nói dối, nhưng có lúc, khống thể khống chế được bản thân mình...

Phó Cảnh Ngộ tiếp tục nghiêm túc nhìn lấy cô, "Tại sao không nói trước để cho Tưởng Sâm đi đón em?"

Diệp Phồn Tinh bị nhìn như vậy có chút hoảng: "Tưởng tiên sinh mỗi ngày đều bận rộn làm việc, mà tôi vốn định hôm nay mới trở về.

Mặc dù Phó Cảnh Ngộ để cho Tưởng Sâm làm cái gì, Tưởng Sâm cũng sẽ không có câu oán thán.

Nhưng tính của Diệp Phồn Tinh là có thể tự mình làm được, tuyệt đối không phiền toái người khác.

Cho nên, cô không thích làm phiền Tưởng Sâm.

Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, tròng mắt màu đen vô cùng thâm trầm, "Vậy... Tại sao lại về từ đêm qua?"

Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh, hướng về phía anh nháy mắt một cái, hoạt bát mà nói: "Dĩ nhiên là nhớ chú nên trở về."

Cô nói những lời này, làm cho bầu không khí mới vừa còn nghiêm chỉnh, nhất thời liền mất tăm mất tích

Phó Cảnh Ngộ đột nhiên nghĩ, nếu như người của công ty toàn bộ đều giống như cô, khả năng anh cũng phải bó tay.

Nha đầu này, lúc nào cũng nghĩ làm sao để trêu chọc anh!

Chuyện Phó Cảnh Ngộ ghét nhất, chính là bị Diệp Phồn Tinh đào hố mà không biết phải làm sao, cho nên, mặc kệ khó đi nữa, anh vẫn là khống chế được mà cười nhếch miệng.

Diệp Phồn Tinh thừa dịp anh không nói chuyện, súc miệng xong, đi tới.

Trên người cô mặc áo T-shirt rộng, thấy Phó Cảnh Ngộ một mặt nghiêm túc, rất sợ anh tức giận, chủ động ôm cổ của anh, hôn nhẹ lên má anh: "tôi thật sự là rất nhớ chú nên mới trở về."

Gâu gâu, chú cảnh sát, bắt hai đứa nó đi, tụi nó ngược đãi động vật bé nhỏ (๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ(๑ت๑)ノ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.