Tưởng Sâm biết mình lại nói sai nữa rồi.
-
Hơn chín giờ tối, Phó Cảnh Ngộ ở phòng để đàn, ngồi ở trước cây dương cầm, Tưởng Sâm đứng ở một bên, nhìn Phó Cảnh Ngộ.
Anh ngồi ở trên ghế, ngón tay đặt ở trên phím đàn đen trắng.
Giống như một bộ ảnh hoàn mỹ, nếu như không phải là bên cạnh có xe lăn, sợ rằng người bên cạnh căn bản cũng không tưởng tượng ra, anh bình thường đi lại đều cần xe lăn thay chân.
Ngón tay của Phó Cảnh Ngộ ở phía trên phím đàn dương cầm nhấn hai cái, tay đột nhiên đập phải trên phím đàn.
Tưởng Sâm thấy vậy, bị dọa sợ hết hồn, "anh Phó."
Trong mắt của Phó Cảnh Ngộ không thấy có nổi một tia vui vẻ, anh nhớ tới chân mình bị tàn phế, muốn dùng chân đạp bàn đạp* phía dưới dương cầm cũng không làm được.
* Nếu ai thắc mắc về bàn đạp của Dương cầm thì có thể lên seach ảnh và cấu tạo của Dương cầm nhé!
Nhớ tới hôm nay Lão thủ trưởng tới, anh ngay cả gặp mặt cũng không dám.
Tưởng Sâm nhìn Phó Cảnh Ngộ như vậy,cũng không biết nên làm gì, gần đây bọn họ chuyển tới bên này ở, cơ hồ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, cho nên, Phó Cảnh Ngộ tình trạng gần đây đều rất tốt.
Đã rất lâu không nổi giận rồi.
Nhưng mà...
Một giờ trước, Lão thủ trưởng gọi điện thoại cho Phó Cảnh Ngộ chúc anh tân hôn hạnh phúc.
Sau cuộc gọi đó, Phó Cảnh Ngộ trở nên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2304009/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.