Chương trước
Chương sau
Phát hiện ra anh muốn làm gì, Diệp Phồn Tinh toàn thân khẩn trương đến cứng nhắc, nói sao thì nói, dù là đã mười tám tuổi nhưng cô vẫn còn là con gái, vẫn chưa biết gì về những loại chuyện thế này, chưa biết mùi đời là như thế nào.

" Ưm...xin chú...a"

" Em gọi anh là gì cơ, chú sao,hử? bảo bối em không ngoan chút nào!nói rồi anh tiếp tục cọ cọ vật nóng hổi kia bên ngoài vùng nhạy cảm của cô, dụ dỗ" Bảo bối, gọi ông xã đi, anh muốn nghe! "

Lí trí của cô mơ hồ, nghe theo dụ hoặc của anh rên rỉ yêu kiều" Ông xã!... Ưm... Đừng chạm vào chỗ đó nữa, em khó chịu quá... "

"Bảo bối, từ giờ không được gọi anh là chú nữa nhớ chưa! Ngoan, bảo bối, em muốn nó phải không? Thả lỏng ra nào! "

"Cảnh Ngộ, em sợ, nghe nói lần đầu tiên đau lắm! " Cô như chú cừu con nỉ non bên tai anh

" Anh sẽ làm nhẹ thôi, Tiểu Tinh đừng sợ, nhanh thôi, chỉ cần cho vào sẽ không khó chịu, sẽ không đau nữa!...anh cho nó vào nhé!"thấy cô không lên tiếng, nhận được sự ngầm đồng ý của cô, anh chớp thời cơ, đặt "cậu em trai" đang cương cứng nóng bỏng vào trước lối vào hoa huy*t xinh đẹp của cô, mạnh mẽ tiến vào, không cho cô cơ hội lâm trận rút chạy như lần trước...

" Aaaaa.... Tiếng hét của cô xé tan bầu không khí nóng bỏng trong phòng ngủ, " Tên lừa đảo chết tiệt, anh rút ra mau lên, đau chết mất... "

"Bảo bối, ngoan nào, một lúc sẽ hết đau! " Anh ôn nhu dụ dỗ.

" Tên cầm thú chết tiệt này, ra... Ưm.. " Cô chưa nói hết câu đã bị đôi môi nóng ấm của anh chặn lại, lời muốn nói đều bị nhuốt trở lại, môi lưỡi của hai người quấn quýt lấy nhau. Phía dưới vẫn điên cuồng nhấp nhô lên xuống, thân thể của cô và anh dính sát vào nhau, không có lấy một khe hở,hai người chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc lâng lâng của cuộc hoan ái cuồng nhiệt.

Cảm giác đau đớn dần bị một thứ cảm giác hạnh phúc không thể gọi tên chiếm chỗ và lấp đầy.

Sáng sớm hôm sau, dì Ngô chuẩn bị xong bữa sáng, nhìn thấy Tưởng Sâm từ trong phòng khách đi tới, nói: "Tiểu Tinh hôm nay không phải đi học sao? Giờ này rồi, sao còn chưa dậy?"

Tưởng Sâm nói: "cô ấy xin nghỉ bệnh rồi."

"Bệnh rất nghiêm trọng sao?"dì Ngô vẻ mặt lo âu.

Tưởng Sâm nói: "cháu cũng không rõ ạ."

Buổi sáng anh ta gọi điện thoại gọi Phó Cảnh Ngộ dậy, Phó Cảnh Ngộ phân phó cho anh ta như vậy.

Trong phòng ngủ, Diệp Phồn Tinh còn đang ngủ, mồ hôi thấm ướt đẫm tóc, nhìn qua là biết đêm qua cực kỳ mệt mỏi.

Phó Cảnh Ngộ ngồi tựa vào trên gối, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô trong lòng bàn tay anh, giống như là đang cầm một món bảo bối trân quý nhất.

Qua rất lâu, Diệp Phồn Tinh mới lười biếng mở mắt.

"Tỉnh rồi?" Phó Cảnh Ngộ dương khóe miệng lên, ôn nhu hỏi.

Diệp Phồn Tinh sửng sốt một chút, nhìn gương mặt anh tuấn của anh, cơ hồ theo bản năng,kéo chăn lên che kín mặt. Tự đánh lừa bản thân,làm như không nhìn thấy của anh, tối hôm qua hết thảy mọi chuyện đều chưa từng phát sinh.

Sôi thịt nhà Sữa thế nào ạ, đã no bụng mọi người chưa, mọi người có muốn ăn tiếp không, vậy mau like và bỏ phiếu ngay đi nào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.