Chương trước
Chương sau
"Không... Không cần đâu."

"Chúng ta ra ngồi bên kia." Cô gái kia một tay bưng cơm, một tay nắm chặt cánh tay của Hồ Tiểu Tri, liền đem Hồ Tiểu Tri kéo đến một vị trí, ngồi xuống.

Cô ta đem cơm của mình đưa tới trước mặt Hồ Tiểu Tri, lại từ trong túi cầm khăn giấy đưa cho Hồ Tiểu Tri.

Hồ Tiểu Tri chần chờ nhìn người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ kia khẽ mỉm cười, "sao vậy?"

Xung quanh các nữ sinh nhìn thấy một màn này, bắt đầu khe khẽ bàn luận:

"Đây không phải là giảng viên thanh nhạc mới đến của trường chúng ta kia sao?"

"Không thể nào? Không giống!"

không giống... Bởi vì nhìn người thật so với ảnh chụp, còn đẹp hơn nhiều! Hơn nữa, trông lại rất hòa đồng ấm áp

Lâm Vi ngồi ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh, than thở: "mình có chút không muốn sống."

Diệp Phồn Tinh sâu sắc đồng cảm, "mình cũng thế."

"Trời ạ! Bao giờ mới có thể đẹp như cô ấy cơ chứ?"

"Tôi cũng muốn!"

Sao lại có một cô gái hoàn mỹ đến vậy, ở trên đời này có hai loại phụ nữ đẹp, một loại là đẹp đến mức làm tất cả phụ nữ đều ghen tỵ.

Còn có một loại, là đẹp đến mức làm cho bạn muốn ghen tỵ cũng không ghen tị nổi, chỉ hận không thể chui lại vào trong bụng mẹ đầu thai lại.

Mà giờ khắc này, cái người ngồi ở trước mặt Hồ Tiểu Tri, chính là loại thứ hai.

Cố Vũ Trạch cùng Tả Dục từ bên ngoài đi vào, vừa vặn thấy một màn như vậy, Cố Vũ Trạch hiện tại rất ghét Hồ Tiểu Tri, chỉ muốn nhìn Hồ Tiểu Tri bị tất cả mọi người bắt nạt, kết quả, đến lúc này, lại nhìn thấy Hồ Tiểu Tri cùng người phụ nữ kia ngồi chung một chỗ.

Hồ Tiểu Tri cũng nhìn thấy Cố Vũ Trạch, theo bản năng mà cúi đầu, không dám nhìn Cố Vũ Trạch.

Tả Dục đứng ở bên cạnh Cố Vũ Trạch, một mặt nghiêm túc nói: "sao cô ta cũng ở đây?"

Lúc trước Cậu ta quen biết Cố Vũ Trạch, mặc dù không quá thân thiết với Phó gia nhưng cũng đủ để nhận ra Tô Lâm Hoan.

Cố Vũ Trạch đi thẳng tới, dừng ở bên cạnh bàn của hai người kia.

Hồ Tiểu Tri cúi đầu, giống như con gà con nhìn thấy chi ưng.

Nếm được giáo huấn, hiện tại cô ta coi như minh bạch, Cố Vũ Trạch là người cô ta không chọc nổi.

Ánh mắt của Cố Vũ Trạch lại không có nhìn Hồ Tiểu Tri, mà nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt Hồ Tiểu Tri, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.

Nhận ra được tầm mắt của Cố Vũ Trạch, ánh mắt ôn nhu của người phụ nữ kia chủ động ngướ lên, nhìn Cố Vũ Trạch, khẽ mỉm cười, "Tiểu Trạch, đã lâu không gặp. Gần đây như thế nào rồi?"

Không có bất kỳ áy náy, cũng không có bất kỳ bất an gì!

Cố Vũ Trạch rất khó tưởng tượng, cô ta biến mất lâu như vậy, lại, một chút cũng không thay đổi! Nhìn thấy mình, vẫn giống như trước

Lúc trước Tô Lâm Hoan vẫn còn thân thiết với Phó Linh Lung, suốt ngày ở lì Phó gia, Cố Vũ Trạch ở trong mắt cô ta, giống như là con cháu trong nhà, cô ta đối với Cố Vũ Trạch cũng rất tốt.

Nhưng mà, mặc cho Cố Vũ Trạch nghĩ như thế nào, hắn cũng không tưởng tượng ra,người phụ nữ này, lại biến mất lâu như vậy,sau khi trở về, lại không có nửa điểm áy náy.

Bỏ rơi lúc Phó Cảnh Ngộ bị thương, cô ta lại còn dám thản nhiên chạy về như vậy?

"Cô trở về để làm gì?"trước khi Phó Cảnh Ngộ kết hôn, cô ta không hề có một chút tin tức nào.

Phó Cảnh Ngộ mới vừa kết hôn xong, cô ta liền trở về!

Tô Lâm Hoan mỉm cười, thong dong vô cùng mà nói: "Có một số việc cần xử lý, mẹ em dạo này như thế nào rồi? À, về nhà nhớ cho chị gửi lời hỏi thăm cậu em và người nhà em giúp chị!."

( ͡°〓 ͡°)( ͡°〓 ͡°)( ͡°〓 ͡°)( ͡°〓 ͡°)( ͡°〓 ͡°)

Nữ phụ não tàn của Sữa đã chính thức lên sàn, tung hoa nào mọi người

Sữa có nên đổ thêm vào đây mấy xô máu chó cho thêm cẩu huyết không nhỉ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.