Cô giật mình, nhéo một cái vào cơ bụng của anh.
Phó Cảnh Ngộ cầm tay cô, nói chuyện điện thoại với mẹ Phó xong, mới nhìn cô, "em mà cứ tùy tiện chêu chọc anh như thế, cẩn thận phóng hỏa,bị chết cháy đừng có kêu ca."
Diệp Phồn Tinh phồng má, "Ai bảo anh làm em giật mình."
"không phải vì em dụ dỗ anh sao?"
"Ai thèm dụ dỗ anh!"
"Được rồi, là anh sai, nhưng biết làm thế nào bây giờ,cứ nhìn thấy em là anh muốn nhóm lửa cơ chứ."
"..."
Diệp Phồn Tinh phát hiện cô không thể nào nói lại anh, chỉ hừ một tiếng.
Một lát sau,cô hướng về phía Phó Cảnh Ngộ hỏi: "anh chưa xong việc à? Vậy anh làm nhanh lên, em không quấy rầy anh nữa. chúng ta còn về thăm bố mẹ nữa."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô nói: "Được."
Mặc dù nói như vậy,nhưng tay ôm cô lại không có buông ra.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh,"Này?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, không nói chuyện, ánh mắt ôn nhu nhưng bên trong lại có chút ám muội.
Diệp Phồn Tinh nhìn ra ý đồ của anh, cười một tiếng, hôn một cái lên mặt anh, "Như vậy... Được chưa?"
Anh chính là kiểu người ít nói, hết lần này tới lần khác đợi người đối diện chủ động.
Sau khi được cô hôn một cái, Phó Cảnh Ngộ mới buông tay.
Diệp Phồn Tinh cũng mang máy tính tới, cô ngồi ở trên ghế sa lon, lấy máy tính ra, bận rộn với đồ đạc của mình.
Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, thấy cô ôm máy tính ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2303950/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.