Nói xong câu này, Lê Huệ Lan phát hiện, cô ta bị bà Phó và Phó Linh Lung cùng nhìn chằm chằm, ánh mắt của hai người, đều vô cùng lạnh nhạt.
Trong nháy mắt, cô ta đột nhiên cảm thấy, mình hình như nói sai gì rồi?
-
Giờ phút này,ở trong hậu trường, Diệp Phồn Tinh đang giúp thu dọn đồ đạc,chuyện thay đổi vai diễn cũng đã qua qua vài ngày, cô cũng đã điều chỉnh được tâm tình.
Hoạt động trong Trường học còn có rất nhiều, sau này còn rất nhiều cơ hội.
Mặc dù cô có chút không vui, nhưng hai ngày nay vẫn giúp Lâm Vi rất nhiều, hiện vừa biểu diễn kết thúc, nhiệm vụ của cô cũng hoàn thành.
Chẳng qua là, nhìn thấy mọi người diễn tốt như vậy, không có mình trong đó, khó tránh khỏi có chút mất mát.
"Tinh Tinh."
Diệp Phồn Tinh mới vừa từ hậu trường đi ra, liền bị Phó Linh Lung và bà Phó gọi lại.
Nhìn thấy hai người, cô hơi sửng sốt, gấp gáp chạy đến trước mặt bọn họ, "Sao hai người lại tới đây?"
Phó Linh Lung mỉm cười nói: "Ghé thăm em một chút, làm sao lại mặc ít như thế, có lạnh không?"
"Không lạnh." Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, nhìn bộ dáng của bọn họ, chắc là đến xem Cố Vũ Trạch,cô vội vàng nói với Phó Linh Lung: "Cố Vũ Trạch ở bên trong, em đi gọi cậu ta."
Phó Linh Lung ngăn cô lại: "Không có việc gì, chị và mẹ chủ yếu là tới thăm em."
Phó Linh Lung nói vậy làm cho Diệp Phồn Tinh cảm thấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2303907/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.