Mặc dù Cố Vũ Trạch không nói gì, nhưng, Lâm Vi có thể cảm giác được tâm tình của hắn.
Hắn nhất định đang rất khó chịu?
Nhưng đối phương lại là cậu hắn, hắn không thể nói gì cả.
Cố Vũ Trạch nhanh chóng ăn xong, đứng lên, nói với Phó Cảnh Ngộ: "Cậu, cháu tới câu lạc bộ, tý nữa cậu giúp cháu nói với mẹ cháu một tiếng."
Phó Cảnh Ngộ nhìn hắn một cái, nói "Được."
Cố Vũ Trạch đi trên phòng lấy đồ.
Lâm Vi nhìn bóng lưng của hắn một, nói với Diệp Phồn Tinh: "Vậy, Tinh Tinh mình cũng đi đây, tối hôm qua quấy rầy cậu cùng chú Phó rồi."
Diệp Phồn Tinh gật đầu một cái, "ừm."
Sau khi Lâm Vi đi, Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, không ngừng được mà cười ngây ngô.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô hỏi"em cười cái gì?"
Diệp Phồn Tinh một tay chống cằm, nhìn Phó Cảnh Ngộ nói: "Lâm Vi gọi anh là chú Phó."
"..." Phó Cảnh Ngộ cau mày, anh cảm giác mình bị chê già!
Anh không muốn như vậy đâu!
Nhưng, Lâm Vi và Cố Vũ Trạch đang qua lại, Cố Vũ Trạch là vãn bối của anh, Lâm Vi chỉ có thể xưng hô như vậy.
Anh nhìn Diệp Phồn Tinh,nói "Cho nên?"
"Chú Phó." Diệp Phồn Tinh không sợ chết gọi ầm ĩ khắp nhà.
Phó Cảnh Ngộ nhìn sang, đưa tay ra, giống như là muốn đánh, cuối cùng lại chỉ là ôn nhu xoa xoa đầu của cô, "Anh thấy em càng ngày càng hư rồi đấy."
Diệp Phồn Tinh bắt tay anh lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2303864/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.