Chương trước
Chương sau
Phó Cảnh Ngộ ở bên cạnh nhìn một hồi, Tưởng Sâm đi vào, nói: "anh Phó, anh có điện thoại."

"Ai?" Phó Cảnh Ngộ hỏi.

Tưởng Sâm nói: "Là Lão thủ trưởng."

Cơ hồ thường cách một thời gian, Ngôn gia bên kia sẽ gọi điện thoại tới, hỏi thăm tình hình của Phó Cảnh Ngộ, rất là quan tâm anh.

Nhưng mà, Lão thủ trưởng từ lần trước hôn lễ của Phó Cảnh Ngộ tới qua một lần, sau đó cũng không gọi cho Phó Cảnh Ngộ nữa.

Nghĩ đến vị này đã từng quan tâm đến mình, giống như thầy vậy, Phó Cảnh Ngộ nói: "Lấy tới đi."

Tưởng Sâm vốn cho là, Phó Cảnh Ngộ sẽ giống như trước cự tuyệt điện thoại của nhà họ Ngôn như trước, không nghĩ tới anh lại đáp ứng nghe máy, vội vàng lấy điện thoại tới.

Phó Cảnh Ngộ hiện tại chỉ tập luyện một hai tháng nữa là đã có thể hoàn toàn khôi phục bình thường.

Nhưng mà anh vẫn chưa nói via người nhà chuyện này, Tưởng Sâm cũng không biết tại sao.

Luôn cảm thấy, hình như là anh muốn cố ý lừa gạt người khác.

Bất quá, cũng may Phó Cảnh Ngộ hiện tại đã không giống như trước bởi vì hai chân bị thương mà khổ sở, áp lực của Tưởng Sâm cũng giảm đi rất nhiều.

Diệp Phồn Tinh thấy Phó Cảnh Ngộ nhận điện thoại, nên tắt phát trực tiếp đi.

Ngồi ở một bên, nhìn Phó Cảnh Ngộ nghe điện thoại.

Người đang nói chuyện cùng Phó Cảnh Ngộ Diệp Phồn Tinh chưa từng gặp mặt, nhưng đã nghe qua rất nhiều lần, biết đây là một nhân vật rất quan trọng.

Trong điện thoại, thanh âm của người kia rất thân thiết, "Cảnh Ngộ, gần đây sức khỏe như thế nào rồi?"

Thanh âm này, giống như đang quan tâm con trai của mình vậy.

Có thể không phải là con trai sao?

Cho tới nay, Lão thủ trưởng coi trọng Phó Cảnh Ngộ còn nhiều hơn Ngôn Triết.

Nếu như không phải là bởi vì Phó Cảnh Ngộ xảy ra chuyện, sau này trong quân ngũ tiền đồ vô lượng không thể đo đếm.

Chỉ tiếc, xảy ra chuyện như vậy.

Phó Cảnh Ngộ nghe được âm thanh của Lão thủ trưởng, trầm mặc mấy giây, mới mở miệng, "vâng, tốt lắm ạ, chú như thế nào rồi?"

"Ta à, cũng đã già rồi, càng ngày càng kém. Nhìn thấy mấy thàqng khỏe mạnh, trong lòng ta cũng yên lòng." Lão thủ trưởng vô cùng hiền hòa.

Diệp Phồn Tinh nhìn thấy ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ trở nên nhu nhũn ra.

Mỗi lần vừa nhắc tới chuyện đã qua, thái độ của anh, liền sẽ trở nên rất phức tạp.

Anh như vậy, làm cho Diệp Phồn Tinh cảm thấy xa lạ, lại rất thương tiếc.

Quá khứ của anh, nhất định là rất huy hoàng rực rỡ cái, nhưng bởi vì chân bị thương, hết thảy tất cả chẳng còn gì.

Phó Cảnh Ngộ thấy Lão thủ trưởng nói vậy bèn nói: "chú còn chưa già."

Lão thủ trưởng cười nói: "Nghe nói lần trước Tiểu Triết đến thăm cậu, hai đứa đã gặp nhau chưa?"

"Gặp rồi."

"Vậy thì tốt." Lão thủ trưởng nói: "Chúng ta đã rất lâu không gặp mặt, cậu xem lúc nào thuận tiện, mang vợ của cậu tới một chuyến, chúng ta ăn cơm. Lúc Trước hai người kết hôn, cậu không muốn gặp ta, nhưng chung quy ta muốn gặp mặt vợ cậu một lần, được chứ?"

Phó Cảnh Ngộ nhìn sang Diệp Phồn Tinh, phát hiện Diệp Phồn Tinh một mặt mong đợi nhìn anh, gật đầu một cái, "Được, nhưng mà bây giờ cô ấy phải đi học, chắc phải đợi khi nào được nghỉ mới có thể."

"Được, lúc nào được nghỉ thì nhớ đến thăm lão già này đấy."

Bọn họ nói chuyện điện thoại xong, Tưởng Sâm đem điện thoại di động cầm đi.

Cúp điện thoại, Phó Cảnh Ngộ không nói gì, trầm mặc một hồi, Diệp Phồn Tinh rất thức thời, cũng không làm ồn, an tĩnh tránh đi tắm.

Tắm xong đi ra cô nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ngồi ở chỗ đó, giống như là đang suy nghĩ phân vân gì đó.

Diệp Phồn Tinh từ phía sau ôm anh, mới vừa tắm xong, trên người cô có mùi thơm nhè nhẹ, Phó Cảnh Ngộ cầm tay cô, ôn nhu nói "Em đi ngủ trước đi."

Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa nhé!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.