Diệp Phồn Tinh nói: "Đến lúc đó thì tính sau ạ, nếu như có thời gian, em lại gọi điện thoại cho chị có được không?"
Phó Cảnh Ngộ gần đây quá bận rộn, Diệp Phồn Tinh cũng không có thể thay anh đưa ra quyết định.
Phó Linh Lung nghe xong lời của Diệp Phồn Tinh, trầm ngâm một hồi nói: "Được rồi."
Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Vừa rồi chị cũng gọi cho Phó Cảnh Ngộ, kết quả em trai chị còn chẳng buồn nghe. Gọi đến công ty hỏi mới biết Phó Cảnh Ngộ đang họp.
Phó Cảnh Ngộ làm cái gì, cũng muốn làm tốt nhất.
Liền giống bây giờ, anh tiếp quản tập đoàn, mỗi ngày đều ra sức làm việc.
Buổi trưa, Diệp Phồn Tinh mới từ trường học đi ra, Phó Cảnh Ngộ phái tài xế tới đón, ngay tại chỗ cũ đợi cô.
Diệp Phồn Tinh đeo balô đi tới.
Có bạn học nhìn thấy cô ở trên xe, hâm mộ nói, "Diệp Phồn Tinh thật hạnh phúc! Đi đây cũng có xe đưa xe đón cô ấy."
Bên cạnh có một bạn học đùa cợt khinh khỉnh cười một tiếng, "Có gì tốt? Nếu cậu có bản lĩnh thì cũng đi tìm một ông chồng già tàn phế như có ta, đã thế lại còn có tiền nữa chứ."
Nói đến đề tài này, mọi người đều cười.
Ở trong trường học, chỉ cần mọi người nhắc tới Diệp Phồn Tinh, đều sẽ nhớ tới chuyện cô lấy một ông chồng già ngồi trên xe lăn.
Đương nhiên hết thảy những thứ này, đều là nhờ phúc của Hồ Tiểu Tri.
Cũng may Diệp Phồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2303848/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.