Chương trước
Chương sau
Diệp Phồn Tinh có chút hoài nghi, "anh muốn về Nam Xuyên cùng mẹ em ăn cơm?"

Nhất là Diệp mẫu trước kia đã từng sỉ nhục khinh thường anh như thế.

"Ừm." Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, "Vừa vặn lâu rồi không có đi Nam Xuyên, đi về thăm một chút, còn có..."

Ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ vô cùng ôn nhu, "Anh muốn xem nơi mà từ nhỏ vợ anh lớn lên."

Anh nghe cô kể chuyện lúc còn bé, luôn cảm thấy tiếc nuối, cho nên, muốn đi xem nơi mà cô đã sinh sống và trưởng thành.

Ánh mắt ôn nhu này làm cho Diệp Phồn Tinh sửng sốt, không có biện pháp cự tuyệt, sau đó liền đồng ý.

-

Thứ bảy, Diệp Phồn Tinh sáng sớm đã thức dậy.

Nghỉ ở nhà hai ngày, hông của cô cũng đã đỡ đau.

Phó Cảnh Ngộ muốn cùng cô trở về Nam Xuyên, Diệp Phồn Tinh chưa vội gọi cho Diệp Mẫu mà gọi cho Diệp Tử Thần trước, để cho Diệp Tử Thần đi nói.

Nơi này cách Nam Xuyên cũng khá xa, Diệp Phồn Tinh nhớ tới ban đầu, lúc mình rời đi từ Nam Xuyên,cũng là đi chung với Phó Cảnh Ngộ.

Từ đó về sau, cô cũng chưa từng trở lại đây

Trên xe, cô nhìn ra bên ngoài, lúc trước mỗi lần về nhà, đều sẽ qua con đường này, bây giờ nhìn những thứ quen thuộc này, trong lòng của cô có chút phức tạp.

Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy Diệp Phồn Tinh im lặng, nắm tay cô, "Đang suy nghĩ gì?"

"Không có." Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, "Chính là cảm thấy rất lâu không có trở về đây rồi."

Cô ngược lại không lo lắng Diệp Mẫu sẽ gây Phó Cảnh Ngộ.Bây mẹ cô nịnh hót Phó Cảnh Ngộ còn không kịp, làm sao có thể giống như trước làm khó Phó Cảnh Ngộ?

Cái thế giới này chính là như vậy.

Lúc bạn ngục ngã, ai cũng muốn giẫm đạp lên bạn,cười nhạo bạn,nhưng khi khi bạn vực dậy được thì những người đã từng xem thường bạn kia, lại chạy tới quẫy đuôi, nịnh nọt lấy lòng bạn!

Sáng sớm, Diệp Mẫu liền cùng ông Diệp đi chợ mua thức ăn,ông Diệp nói bà ta mua hơi nhiều, còn bị bà ta lườm một cái, "ông thì biết cái gì? Đây là lần đầu tiên Cảnh Ngộ tới nhà chúng ta ăn cơm, đương nhiên phải làm tươm tất một chút."

Diệp Mẫu cảm thấy chồng mình thật ngu ngốc, chẳng nhờ vả được cái gì, cũng còn may hôm nay bà ta xin nghỉ, tự mình đi mua thức ăn, nếu để cho ông Diệp đi mua, chắc chẳng mua được cái gì ra hồn.

Ông Diệp là người nhu nhược, vợ nói cái gì thì chính là cái đó, cũng không tranh cãi bao giờ.

Chủ yếu là có cãi nhau với Diệp Mẫu cũng chẳng bao giờ thắng được miệng lưỡi của bà ấy, cho bên ông cũng lười lãng phí sức lực.

Mua xong thức ăn trở lại, ở trên đường gặp phải người quen, thấy Diệp Mẫu mua nhiều đồ ăn như vậy, chào hỏi, "chị Diệp,sao hôm nay mua nhiều đồ ăn như vậy? Con trai chị về à?"

Mọi người đều biết Diệp Mẫu chiều chuộng Diệp Tử Thần.

Diệp Mẫu kiêu ngạo nói: "Không phải, là Tinh Tinh và chồng nó về."

"Thật sao?" Đối phương tỏ ra khó thể tin được, mọi người đều biết, Diệp Phồn Tinh lấy một người tàn phế, chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Diệp Mẫu đều luôn rất ghét bỏ đứa con gái này cơ mà.

Hiện tại Diệp Phồn Tinh trở về, bà ta lại nhiệt tình như vậy?

"Làm sao? Không thể à?" Thấy đối phương một mặt xem thường, Diệp Mẫu khinh thường nói, "Tinh Tinh Nhà chúng ta vừa ngoan lại vừa giỏi,còn có mắt chọn chồng."

Nói đến Diệp Phồn Tinh, Diệp mẫu không còn dùng giọng điệu ghét bỏ giọng mà là một mặt đắc ý.

Đối phương nhìn thấy Diệp Mẫu như vậy, cảm thấy Diệp Mẫu chắc hôm này uống nhầm thuốc mất rồi!

Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ đến Nam Xuyên, đầu tiên là về biệt thự trước đây.

Bọn họ chính là ở chỗ này mà gặp gỡ quen biết.

Sau khi nghỉ ngơi, mới đi Diệp gia.

Mọi người có công nhận với Sữa là Diệp mẫu không chỉ best mặt dầy mà còn best lật mặt không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.