Thực sự hắn không muốn nhìn thấy Diệp Phồn Tinh phải đau khổ.
"..." Cố Vũ Trạch nói vậy, làm cho Diệp Phồn Tinh phải suy nghĩ lại.
Cô biết mình ở trong mắt người nhà họ Phó, đóng vai gì.
Nhưng mà Phó Cảnh Ngộ đối xử tốt với cô như thế, là người đối tốt với cô nhất trên đời này, mặc kệ là bởi vì cái gì, đây vẫn là sự thật không cách nào thay đổi, không phải sao?
Cố Vũ Trạch nói: "Lúc trước cậu ngồi trên xe lăn, có mấy lời tôi khó mà nói. Bây giờ cậu ấy đã hồi phục rồi, trong thế giới của cậu tôi, căn bản không cần có em nữa. Cho nên, tôi thực sự hy vọng em có thể rời xa cậu..."
"Đủ rồi." Diệp Phồn Tinh cắt dứt lời của Cố Vũ Trạch, đứng lên, "cậu đừng nói nữa, tôi không muốn nghe những thứ này."
Cô chỉ cần biết Phó Cảnh Ngộ tốt với cô là được, cưới nhau đã được một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng chẳng ngắn, đủ để cô cảm nhận.
Diệp Phồn Tinh yêu cầu không cao, chỉ cần một cuộc sống yên ổn đến không thể yên ổn hơn được nữa.
Cô từ nhỏ đã rất nghèo, cho nên chỉ cần có thể ăn no mặc ấm, có thể đi học, đối với cô mà nói, đã rất tốt rồi.
Cho nên cho tới bây giờ cô chưa từng truy cứu quan hệ tình cảm giữa cô và Phó Cảnh Ngộ là như thế nào.
Cho nên, cũng không muốn nghe những lời này của Cố Vũ Trạch.
Cố Vũ Trạch thấy cô khập khễnh đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2303779/chuong-498.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.