Chương trước
Chương sau
Phó Cảnh Ngộ quay đầu lại nhìn cô một cái, mới vừa từ trên giường xuống, tóc của anh có chút rối bời, nhưng vẫn không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp trai của anh.

Anh nói: "Không phải anh bảo em ngồi chờ rồi sao? Anh xong ngay đây."

Diệp Phồn Tinh nói: " Anh đẹp trai quá đi mất"

Liền cảm thấy thời khắc nửa đêm anh giúp vô nấu đồ ăn này, đặc biệt anh tuấn, đặc biệt đẹp trai.

Mặc dù trong nhà có người giúp việc, nhưng đêm khuya Phó Cảnh Ngộ đều sẽ không gọi bọn họ dậy làm việc.

câu khích lệ này của Diệp Phồn Tinh, đối với Phó Cảnh Ngộ mà nói như một liều thuốc kích thích tinh thần, anh không tự chủ dương khóe miệng lên, ngay sau đó kiêu ngạo nói: "Đi ngồi đi."

"Ồ." Diệp Phồn Tinh ngoan ngoãn ngồi trở lại.

Rất nhanh, Phó Cảnh Ngộ liền bưng mì anh vừa nấu xong đặt trước mặt cô, "Ăn đi."

Diệp Phồn Tinh hiện đang mang thai, lúc nào cũng thích ăn, tham ngủ.

Nhớ đến lúc trước Phó Linh Lung lúc mới vừa mang thai nôn nghén rất nghiêm trọng, nhưng Diệp Phồn Tinh lại hoàn toàn không bị nghén.

Diệp Phồn Tinh ăn mì, nói: "Hơi nhiều, em không ăn hết được đâu."

"Không ăn hết anh ăn giúp em."

"Vậy anh đi lấy thêm bát đi." Diệp Phồn Tinh nói: " Em gắp bớt sang cho anh."

"không cần, em không ăn hết, còn lại cho anh ăn là được."

Sau khi Diệp Phồn Tinh ăn no, liền thấy Phó Cảnh Ngộ bưng mì thừa cô vừa ăn đến trước mặt anh

"Anh không cảm thấy bẩn sao?" Diệp Phồn Tinh nhắc nhở: "Đây là đồ ăn thừa của em đấy."

"..." Phó Cảnh Ngộ nói: "Bẩn gì mà bẩn?"

Anh ghét bỏ người khác, nhưng chưa bao giờ ghét bỏ cô.

ánh mắt ôn nhu của anh làm cho Diệp Phồn Tinh có chút ngượng ngùng.

Phó Cảnh Ngộ cầm bát qua, trực tiếp cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

Diệp Phồn Tinh ngồi ở một bên nhìn, nhìn đến mặt đỏ rần.

Có nhiều bạn thắc mắc quá trời sao hôm qua không thấy mật đăng bất cứ cái gì, xin thưa là truyện như thế này: Bắt đầu từ 3 giờ sáng ngày hôm qua nước ngập chan chứa nhà mật, ngập bằng sạch không xót cái gì, nói chung là phải chạy lũ cho đồ đạc trong nhà. Tiếp đến lại phải tìm nơi tá túc. Trời thì mưa cả ngày hôm qua, điện mất, mạng Internet cũng mất, cục sạc của máy tính và điện thoại lại chẳng thấy tăm hơi đâu, đã vậy còn bị ngấm nước mưa, haizzzz, khổ không sao tả hết.... Chắc nói thêm ba nghìn từ nữa cũng không kể hết cái nhục ngày hôm qua.

Mật nói ra đây không phải để kể lể hay xin mọi người rủ lòng thương hại mật, mật chỉ muốn nói mật không phải là một con người mang con bỏ chợ, vô trách nhiệm, rất nhiều bạn đã nói mật vô trách nhiệm nên không thèm bỏ phiếu cho mật nữa, mật buồn thật sự luôn ý, mật cũng đâu có cố tình lười biếng đâu cơ chứ

Ngoài giải thích về việc ngày hôm qua ra, mật còn muốn thông báo với mọi người rằng chắc trong hai đến ba ngày tới mật vẫn chưa thể quay lại đăng truyện như bình thường được, lý do thì mọi người cũng biết rồi đấy, Mật mong mọi người hết sức thông cảm cho mật, mật sẽ cố gắng đăng chương mới lên bất cứ lúc nào khi mật có thể, Xin mọi người đừng bỏ rơi truyện như vậy nhé!

Cảm ơn mọi người đã thông cảm và đọc hết mấy dòng xàm xí mà mật viết!

Yêu mọi người nhiều!

Mật mật xênh đẹp!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.