“...” Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, dừng một chút, đưa ngón tay ra búng trán cô một cái, “Nghĩ gì vậy? Tên bác sĩ ngu ngốc nào lại đi hỏi như vậy?”
“Trong TV nói.”
“Nghĩ nhiều quá rồi đấy. Trên thực tế làm sao có thể xảy ra chuyện này? Tên Bác sĩ đó muốn mất việc sao?” Phó Cảnh Ngộ ôm cô, “ mà có xảy ra chuyện gì đi nữa thì em vẫn quan trọng nhất.”
Nếu thật sự có một ngày như vậy, vợ của anh đang trong ranh giới sinh tử, anh còn muốn con làm cái rắm gì?
Phó Cảnh Ngộ quả thật không chịu nổi những ý nghĩ cổ quái này của Diệp Phồn Tinh.
Nhưng mà, Diệp Phồn Tinh nghe xong câu trả lời của anh vẫn cười khúc khích, dường như đáp án này làm cho cô rất hài lòng.
-
Ngày hôm sau, Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh đi đến bệnh viện thăm ông nội Tả Dục.
Bọn họ vừa mới đến phòng bệnh, liền thấy Tả Dục đang nói chuyện với mẹ mình, bình thường Tả Dục không trở về nhà, cũng chỉ có lần này ông nội cậu ta nằm viện, cậu ta mới xuất hiện.
Mẹ Tả Dục nói: “ con nhìn lại con xem, cô gái nào không được mà nhất định phải đâm đầu vào con bé kia? Rốt cuộc con bé đó có chỗ nào để cho con mê mẩn như vậy?”
Tả Dục cau mày, “ cô ấy rất tốt.”
“Đúng, nó tốt, nhưng mà nó thích con sao? Đối với nó mà nói, nó chỉ coi mày thành cái vỏ xe phòng hờ, thật không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2303205/chuong-916-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.