Thật sự cho rằng qua mấy tháng thì mình không nhớ sao?
Đến bây giờ Diệp Phồn Tinh vẫn nhớ rất rõ ràng.
Ngôn Triết nhìn Diệp Phồn Tinh, không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu.
Coi như mình nói ra sự thật, cô ấy có tin hay không?
Ở trong mắt cô ấy, mình chính là một kẻ chẳng ra gì.
Phó Cảnh Ngộ từ trên lầu đi xuống, đi tới bên cạnh Diệp Phồn Tinh, phát hiện Diệp Phồn Tinh toàn thân phòng bị mà nhìn lấy Ngôn Triết, trong mắt tràn đầy địch ý, giống như hai kẻ thù không đội trời chung.
Chuyện Trước kia, Phó Cảnh Ngộ biết Ngôn Triết bị ủy khuất, hơn nữa, lần này Ngôn Triết tới là ý tứ của Lão thủ trưởng, Phó Cảnh Ngộ cũng không có cớ đuổi Ngôn Triết về.
Anh nhìn về phía Ngôn Triết, " Tới Sớm thế."
Ngôn Triết dương khóe miệng lên, nói với Phó Cảnh Ngộ: "Hôm nay chúng ta đi nơi nào chơi?"
"Cậu muốn đi nơi nào?"
Ngôn Triết suy nghĩ một lúc rồi nói "Hay chúng ta đến sơn trang lần trước đi, tôi cảm thấy đồ ăn nơi đó rất ngon."
"Được."
Hôm nay là thứ bảy, vừa vặn Phó Cảnh Ngộ được nghỉ ngơi.
Lần trước cùng Ngôn Triết đi tới sơn trang kia chính là khi chân Phó Cảnh Ngộ còn chưa bình phục, Ngôn Triết lần đầu tiên tới thành phố A thăm anh.
Diệp Phồn Tinh đi ra phòng ăn lúc bọn họ nói chuyện, bữa ăn sáng cũng đã chuẩn bị xong.
Diệp Phồn Tinh ngồi xuống, cũng không lâu sau Phó Cảnh Ngộ cũng tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2303167/chuong-935-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.