Đuổi anh ra ư?
Còn dám ghét bỏ anh ?
Anh mà không dậy dỗ tên tiểu tử này thì anh không phải là cha ruột của nó .
Diệp Phồn Tinh nói: " Con còn nhỏ mà anh !"
Bóng Đèn Nhỏ vẫn chưa tới hai tuổi, ở trong mắt Diệp Phồn Tinh còn là một nhóc tì, mình giúp con tắm rửa, cũng không có cái gì là quá đáng .
Phó Cảnh Ngộ lại tràn đầy ý kiến, dòm Diệp Phồn Tinh thả ở trên người Bóng Đèn Nhỏ "Nhỏ thế nào đi nữa nó cũng là một thằng con trai , em bỏ tay ra khỏi người nó ngay!"
"..."
Diệp Phồn Tinh dừng một chút, cúi đầu xuống nhìn con mình, cố ý ôm con vào lòng , " Em không bỏ ra thì sao ?"
Dựa vào cái gì con mình không cho đụng.
Cô cứ muốn đụng đấy!
Phó Cảnh Ngộ: "..."
Tinh Tinh của anh càng ngày càng không để anh vào trong mắt nữa rồi.
Anh phát hiện ra , hậu quả của việc chiều vợ chính là, ở trong nhà càng ngày càng không có địa vị.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy biểu cảm đáng yêu kia của chồng , nhịn không được bật cười.
Phó Cảnh Ngộ khóa tay cô lên , cúi đầu xuống, một nụ hôn ấm áp rơi vào trên môi của cô.
Diệp Phồn Tinh ngẩn ra, vốn muốn cùng anh tranh luận , nhưng không nghĩ tới Phó Cảnh Ngộ lại giở trò này ở ngay trước mặt con trai !
Khặc, cái này cũng quá không thích hợp thiếu nhi rồi.
Cô đẩy một cái ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2303009/chuong-1012-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.