Vì chỉ bị kiệt sức nên khi vào bệnh viện truyền nước nghĩ ngơi đến sáng thì Tịnh Y đã được xuất viện. Cả đêm qua cô không ngừng suy nghĩ đắng đo và bàn bạn với Bội Sam rằng mình sẽ về Lang Phường một thị trấn ở Hà Bắc để tiếp tục học năm cuối cấp 3 và đại học vì kinh phí đại học ở Bắc Kinh quá mắc cô lại vừa làm thêm vừa đi học không thể nào lo xuể học phí ở một nơi đắt đỏ như vậy. Ở đó vẫn còn nhà của ba mẹ cô để lại trước khi mất về đấy cũng sẽ không cần phải lo ngại gì về vấn đề tiền nhà, vả lại đi một nơi khác để tránh phải việc mặt Dục Thần sẽ hay hơn ở lại đây ắt hẳn sẽ gặp anh rất nhiều lần.
Muốn quên đi một người mình yêu sẽ mất khoảng bao lâu nhỉ? 1 tuần, 1 tháng, hay một năm? Tịnh Y hy vọng mình sẽ sớm quên được Dục Thần để có thể tiếp tục cuộc sống hiện tại đơn độc của mình. Đau một lần thôi là đã quá đủ rồi, nếu được chọn lại một lần nữa Tịnh Y vẫn sẽ quyết định chọn Dục Thần. 2 năm bên nhau có thể được gọi là ngắn hay dài nhỉ? Trải qua bao thăng trầm sóng gió đến cuối cùng cũng vẫn phải chọn cách chia xa. Nghĩ thôi mà đã đau lòng như vậy rồi thật sự cô đã yêu tên Dục Thần đó đến thấu tâm can rồi.
Sau khi về nhà Bội Sam giúp cô đặt vé tàu đến chiều tiễn Tịnh Y ra bến tàu luôn. Cô vốn muốn đi vội như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-nay-em-chi-co-the-la-cua-toi/3441993/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.