Băng Thanh vừa trải qua một đêm hạnh phúc, hôm nay, cô thức muộn hơn ngày thường. Với tay lấy chiếc điện thoại nằm trên tủ đầu giường, bật lên, cô mới phát hiện ra báo thức đã bị tắt. Băng Thanh ngây người, cô không nhớ mình đã tắt báo thức từ khi nào. Cô không nghĩ nhiều, bởi mấy chuyện này cô vẫn thường không nhớ rõ, bèn buông điện thoại trở về chỗ cũ, vươn vai mấy cái rồi lững thững đi vào nhà tắm. Xong xuôi, cô từ từ bước xuống cầu thang, trên môi vẫn lưu giữ nụ cười hạnh phúc. Hôm qua, cô đã rất rất vui vẻ, nên hôm nay không ngừng nghĩ về nó, không ngừng cảm thấy trong lòng từng đợt sóng vỗ ào ạt. Bước tới căn bếp, nhìn thấy vẻ mặt của Tuyết Vy có chút gì đó gian xảo cùng với ánh mắt Tuệ Liên vô cùng “có ý” nhìn mình, lại không ngừng chớp chớp, Băng Thanh đột ngột cảm thấy bất an. Cô rẽ hướng, thay vì ra phòng khách chuẩn bị đi làm như thường lệ, cô bước xuống nhà bếp mới phát hiện Phượng Nhi đang ngồi ở chỗ khuất, nhàn nhã uống trà, thấy cô tiến lại gần liền ngước mắt nhìn một cái, xong lại cưởi mỉm đáng ngờ. Băng Thanh nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên, trong lòng nơm nớp, tự hỏi bọn họ có phải định mưu sát cô hay không, rón rén cất tiếng hỏi:
_Sao hôm nay mọi người biểu hiện lạ quá vậy?Mọi người không khỏe sao?
_Băng Thanh à, bọn tớ vô cùng khỏe mạnh, chỉ là tớ muốn cho cậu biết hôm nay cậu không được phép đi làm đâu._Tuyết Vy gằn nhẹ từng tiếng một, cố ý làm ra vẻ nghiêm trọng.
Băng Thanh nghe vậy liền ngơ ngác, hỏi “Tại sao?” rồi đưa mắt lần lượt nhìn từng người ở quanh chiếc bàn. Phượng Nhi buông chén trà, nhẹ nhàng cất tiếng:
_Bọn tớ còn có chuyện muốn hỏi cậu, bọn tớ rất tốt bụng. Sáng sớm đã gọi điện đến công ty xin nghỉ phép giúp cậu rồi, nên hôm nay cậu ngoan ngoãn ở đây đi.
_Sao các cậu biết số điện thoại mà gọi? Có chuyện gì thì để tớ tan làm rồi hỏi cũng được mà.
_Không được._Ba người đồng thanh lên tiếng, còn lắc đầu liên tục.
_Chị tan làm rồi có anh họ đi đón chị, lúc đó ai mà dám hỏi chị chuyện gì nữa chứ?_Tuệ Liên giải thích.
_Chuyện mọi người muốn hỏi có liên quan đến Tử Huy sao?_Băng Thanh khẽ “À” một tiếng, rồi dịu giọng hỏi lại_Mọi người muốn biết chuyện gì? Tớ trả lời xong rồi đi làm.
_Trả lời xong, cậu cũng không được đi làm. Dù sao bọn tớ cũng đã xin nghỉ giúp cậu, hôm nay cậu đi chơi với bọn tớ thư giãn đi._Tuyết Vy nhăn mặt nhưng lại nũng nịu níu tay Băng Thanh năn nỉ.
_Không được, tớ phải đi làm. Hôm nay, các nhân viên phải có mặt đông đủ để trình diện với Chủ tịch tập đoàn mới về nước. Không có mặt sẽ bị kỉ luật đó._Băng Thanh nghiêm túc nói.
_Vậy sao? Vậy để tớ nói cậu biết, vừa nãy tớ đã trực tiếp nói với vị Chủ tịch đó rồi, nên cậu yên tâm, cậu không những không bị kỉ luật mà còn không bị trừ tiền lương nữa. Vậy được chưa? Hôm nay, cậu nghỉ làm đi._Phượng Nhi cũng nghiêm nét mặt.
_A, Tống phu nhân. Vừa nãy là cậu dùng danh phận của mình thương lượng với vị Chủ tịch đó sao? Nhưng mà, bạn à, Băng Thanh tớ, không muốn như vậy đâu. Các cậu để tớ đi làm, hoặc ít ra để tớ đến công ty trình diện rồi đích thân xin nghỉ cũng được mà._Băng Thanh nghiêm nghị, nhìn vào ánh mắt của cô cũng đủ khiến người ta không thể khuất phục được nữa rồi.
Bạn của cô, lẽ nào không hiểu ý cô? Tuyết Vy và Phượng Nhi quay đầu nhìn nhau, chán nản lắc đầu. Từ đầu, họ đã sớm biết tỉ lệ thành công là rất thấp, nhưng Tuệ Liên, cô bé năng động vẫn kiên quyết thử. Bây giờ, kết quả thật thảm hại. Không những không dụ dỗ được cô, ngược lại còn bị cô uy hiếp ngược lại...
Không còn cách nào khác, Phượng Nhi đành bảo cô đi làm, không quên kèm theo một câu:
_Băng Thanh, nhớ là sức khỏe cậu từ trước đến nay vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Cậu cũng nên nhớ, cậu nói cho cậu đi trình diện, rồi tự mình xin nghỉ. Tớ cho cậu hai tiếng để hoàn thành. Sau hai tiếng, cậu vẫn chưa xin nghỉ, tớ sẽ trực tiếp đến công ty của cậu lôi cậu về.
_Băng Thanh, tớ cũng sẽ tham gia. Cho nên, cái đầu hay quên mấy chuyện vặt của cậu, nên lưu nó vào ngay đi. Cái đồ bướng bỉnh này, cậu mà quên, xem tớ làm sao với cậu._Tuyết Vy trưng ra bộ mặt nguy hiểm, khó lường.
Băng Thanh gật đầu qua loa, dù sao cô cũng là con sâu của công việc. Không làm thì thôi, thậm chí là lười, nhưng nếu cô đã dụng tâm làm, đảm bảo cho hiệu suất gấp bốn người khác. Hơn nữa, cô làm sao không có cách dụ bọn họ lãng quên chuyện này chứ???
Khi Băng Thanh đi rồi, Tuệ Liên liền ra vẻ khó hiểu, nhanh chóng hỏi hai người chị dâu bên cạnh:
_Tuệ Liên, em đừng bị Băng Thanh lừa. Cậu ấy, trí nhớ siêu việt, chuyện gì cũng có thể nhớ được. Chỉ là giả vờ không muốn kéo dài với người đối diện thôi. Hơn nữa, chị đố em, em có nghĩ Băng Thanh sẽ xin nghỉ trong vòng hai tiếng chứ?_Tuyết Vy nhìn Tuệ Liên ngây thơ, tận tình đáp. Dù sao, hai vị phu nhân này đang trong thời kì hưởng tuần trăng mật nên thời gian rảnh rỗi hết sức dư dả, cộng thêm cô bé Tuệ Liên đang nghỉ hè bên Pháp, nên ba người đành lấy Băng Thanh làm chủ đề. Dù sao, hai người chị dâu tốt bụng cũng có ý cho Tuệ Liên biết hình tượng chị dâu thứ ba tương lai của em ấy ra sao.
_Em nghĩ là có. Vừa nãy, em thấy chị ấy rất nghiêm túc, còn sợ làm phật lòng hai chị kia mà._Tuệ Liên vẫn không ngừng ngây thơ hồi đáp.
_Haizz_Tuyết Vy tiếp tục thở dài_Tuệ Liên, em thực sự bị Băng Thanh dụ rồi. Cậu ấy, không dễ bị thuyết phục như vậy đâu. Chẳng qua là không muốn dây dưa với bọn chị nữa, muốn cậu ấy nghỉ làm việc gì mà cậu ấy không muốn, em biết không, còn khó hơn là bảo anh Tử Huy từ bỏ Băng Thanh.
_Chị, chị so sánh hai việc đó với nhau luôn ấy à?_Tuệ Liên và Phượng Nhi bất giác bật cười, đổi lại cái gật đầu vui vẻ của Tuyết Vy: “Sự thật, đúng là vậy đấy.”_Vậy, chị ấy lạnh lùng với cả hai chị luôn sao?
_Không hẳn, con người Băng Thanh, nghiêm túc tùy lúc, đùa giỡn tùy thời, nóng lạnh tùy người. Cho nên, Tuệ Liên, người chị dâu thứ ba này của em, rất biết cách xoay chuyển. Cậu ấy, có thể là con người chính trực nghiêm nghị, cũng có thể nhanh chóng trở nên xảo kế đa đoan, có thể là tốt bụng thiện lương, nhưng cũng thoáng chốc, lại trở nên lạnh lùng tàn nhẫn. Người ta đối xử với cậu ấy như thế nào, cậu ấy có thể không để tâm, nhẫn nhịn cho qua, nhưng thử động đến người thân yêu của cậu ấy xem, chị cược với em, Băng Thanh sẽ không để người đó yên thân, làm một lãnh mười._Phượng Nhi nghiêm túc nói với Tuệ Liên đang ngày càng say sưa, tròn mắt.
_Em yên tâm, chị cũng cược với em, Băng Thanh sẽ không làm gì có hại cho ai, dù cho thế nào, cậu ấy cũng luôn tìm cách giải quyết trong hòa bình._Phượng Nhi lại tiếp tục bổ sung.
_Chị, chúng ta hợp tác giúp anh Tử Huy rước chị ấy về nhà đi._Tuệ Liên, đôi mắt sáng bừng, vui vẻ nói.
_Được, nhưng, em nên biết chuyện này. Tuệ Liên, Băng Thanh sớm biết rằng cô và dượng sẽ không đồng ý chuyện này. Đây cũng là nguyên nhân phải rất lâu cậu ấy mới chịu nắm tay Tử Huy. Nhưng, hai chị, cả những người bạn thân thiết của Băng Thanh, đều không ai dám chắc cậu ấy sẽ nắm lấy tay Tử Huy cả đời. Băng Thanh, thực sự rất khó đoán._Tuyết Vy và Phượng Nhi, mỗi người lại nói thêm một câu, Tuệ Liên cũng phải thở dài.
_Vậy mới nói, vẫn là nên trân trọng thời khắc này, khi mà cô và dượng chưa hay biết chuyện tình cảm của bọn họ. Còn chuyện sau này, chúng ta cứ từ từ suy tính. Chị tin, bản thân anh Tử Huy cũng biết rõ điều này._Phượng Nhi nói xong, liền tiếp tục thanh nhã đưa tách trà ngang miệng, chậm rãi thưởng thức.
Cả ba người trong một chốc, chẳng ai nói câu nào nữa. Ngoài khu vườn, sương đã tan hẳn, nắng cũng đã bắt đầu đặt những bước chân đầu tiên lên từng tán cây. Cả ba, đều thanh thản mà đón nhận cảnh đẹp ấy. Rất lâu sau đó, giọng nói của Tuệ Liên vang lên nhẹ nhàng:
_Dù sao, em, hai chị, và anh Tử Huy, cũng chỉ chấp nhận chị Băng Thanh thôi.
Phượng Nhi và Tuyết Vy khẽ quay sang nhìn Tuệ Liên đang mơ mộng, nhẹ mỉm cười, một nụ cười đồng ý...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]