Ra về,Băng Thanh đang cố bước thật nhanh. Cô không muốn Phượng Nhi và Tuyết Vy nhìn thấy mình. Không phải vì cô khách sáo với họ mà vì cô đang khóc. Khóc rất nhiều. Cô nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Chuông ra về vừa reo. Bốn người bạn của cô đã tạm biệt cô ra về. Nói thẳng ra là họ đi hẹn hò. Băng Thanh tươi cười nhìn bốn bóng hình đã đi khỏi, thầm chúc họ hạnh phúc.Khi quay người lại,nụ cười của cô vụt tắt. Đối diện cô, Vũ Trân và Quý Tâm đang trừng mắt nhìn cô. Cô chỉ nhẹ nhếch mép mỉm cười, xách cặp toan bước đi thì Vũ Trân đã lên tiếng làm cô khựng lại:
_Mày đúng là trơ trẽn mà.
_Cậu nói gì thế?_Băng Thanh quay lại, ngạc nhiên nhìn Vũ Trân. Cô nhớ rằng cô không gặp Tuấn Bảo hay Thành Nhân. Cô đã xem họ như những người dưng lâu rồi.
“Tát” Quý Tâm giáng một cái tát xuống đôi gò má hồng hào của Băng Thanh, nghiến răng:
_Đừng có mà trưng cái bộ mặt ngây thơ đó ra với bọn tôi như vậy. Bọn tôi không phải đám con trai mê muội đó.
Băng Thanh còn ngạc nhiên. Cô không hiểu nổi ý tứ trong câu nói của bọn họ.
_Rốt cuộc các cô đang nói tới chuyện gì? Đừng có mập mờ như thế!_Băng Thanh lớn tiếng nói. Cô thật sự ghét cái kiểu mập mờ, không rõ rang như vậy.
_Hờ, cô đúng là giỏi diễn đấy. Hèn gì mà đám con trai luôn động lòng với cô. Cô không hiểu, vậy để tôi nói cho cô hiểu nhé. Thầy cô vừa trách mắng chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-nay-anh-se-cung-chieu-em/2124547/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.