Trong phòng họp bệnh viện, bầu không khí nghiêm túc căng thẳng làm người ta có chút khó thở.
Trịnh Nhạc biểu cảm bình tĩnh, nhíu mày.
"Trịnh Nhạc, có lẽ cậu cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của sự cố lần này, may mắn là bác sĩ mổ chính kịp thời phát hiện tình trạng của bệnh nhân, nếu không sẽ trở thành tai nạn chết người." Trưởng khoa Ngoại ngồi đối diện Trịnh Nhạc, đối với sai lầm này của anh cảm thấy vừa tức giận vừa thất vọng.
"... Tôi xin lỗi, đúng là lỗi của tôi." Giữa ca phẫu thuật, Trịnh Nhạc vì có chút phân tâm nên đã tiêm thuốc mê quá liều lượng, may mà kịp thời phát hiện, bệnh nhân mới không gặp trở ngại.
"Nếu trạng thái tinh thần không tốt, cậu đừng nên cố chấp vào kíp mổ." Nét mặt Trịnh Nhạc đầy vẻ mệt mỏi rõ rệt.
"Tôi xin chịu mọi hình thức kỷ luật." Tối qua anh chỉ ngủ chưa được hai tiếng, trước khi ra cửa lại nghe Liên Hân Duy châm chọc một hồi. Anh đã tạo thành thói quen tê liệt, nghĩ rằng bản thân có thể ứng phó được, chung quy anh vẫn là quá tự phụ.
"Trước mắt tạm thời đình chỉ công tác, hình thức xử phạt cụ thể tôi sẽ bàn bạc với viện trưởng." Trưởng khoa thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Từ khi Trịnh Nhạc hành nghề bác sĩ tới nay, anh luôn không uống rượu. Chấp nhận bị đình chỉ công tác, sau khi từ bệnh viện ra anh lập tức tìm một quán rượu, nâng cốc hết lần này đến lần khác.
Từng nghe người ta nói rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-khong-quen/2886752/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.