Sau đó, cả trường tôi cùng nhau đi thi bắt cá, nói là bắt cá chứ cá ở đây khôn hơn người, vừa thấy tiếng động liền chạy mất tiêu.
Tôi đang đứng như trời trồng giữa dòng suối, quần sắn lên tít tận đầu gối, ánh mắt cứ hướng về con cá chép đang bơi đi bơi lại gần đó. Tôi liếm môi một cái, rón rén lại gần, con kia, hôm nay tao phải ăn bằng được mày, tao phải nướng được thịt của mày lên, phải làm cho Diệp Tử Hạo ghen chết mới xong!
Từng bước một, từng bước một, khoảng cách tôi và con cá càng rút lại. Hai bàn tay chuẩn bị giơ ra vồ lấy sinh vật sống dưới nước kia,....
Và,......
Ụp!
Tôi mở mắt ra, thấy tay mình trốn không, còn con cá kia thì quay đít bơi ra chỗ khác.
Quân khốn nạn!
Tôi chính thức bỏ cuộc, uể oải bò lên bờ rồi nằm vật ra đó. Có một số con người sinh ra không dành cho việc bắt cá, ví dụ điển hình là Hạ Ly Châu tôi đây.
" Haha...buồn cười chết mất." Tiếng nam nhân nào đó vang lên.
Tôi ngồi bật dậy, ánh mắt bắn ra lửa hướng về người đang cười nhạo mình, quả là, tên An Nghê đào hoa hại nước hại dân hại Tổ quốc hại thế giới hại nhân loại đứng dựa vào bụi cây thoả mãn cười khoái chí.
" Hạ Ly Châu, cậu không biết bộ dạng cậu lúc đấy buồn cười thế nào đâu, haha...ôi đau bụng quá."
Tôi soi sét xung quanh thấy có tảng đá to, hừ, để xem 'ăn chưởng' rồi cậu còn cười được không? Tôi cầm lấy tảng đá, nhấc nhấc nó, nặng phết nha, cái này đủ để nhập viện hai tháng.
Hai chân đứng cách ra lấy lực, cánh tay nghiêng hoàn hảo 45 độ, chân sau của tôi hơi chùn xuống, rồi một phát, ném thẳng hòn đá về tên hề kia.
Bộp!
Hòn đá trúng ngay lồng ngực bên trái của An Nghê, làm cậu ta ngã soài ra đất kêu đau, chẹp, vẫn phải luyện thêm phần ngắm, nâng cao một xíu nữa là trúng mục tiêu rồi.
" Aa! Đồ con gái xấu xa! Cậu dám ném đá vào tôi! Nhớ kĩ cái tên An Nghê này, tôi nhất quyết đòi lại mối thù! Tôi phải khiến cậu không bao giờ ngủ được, mãi mãi ám theo cậu!"
"...", hình như có người xem phim nhiều quá mức cho phép!
Đột nhiên, Diệp Tử Hạo đẹp trai đi từ đằng sau cái câu ra, anh ngồi xổm xuống cạnh An Nghê, tay còn cầm con cá 'phe phẩy' trước mặt cậu ta, " Dám cười vợ anh, anh cho chú không hôn được người khác, mất cái thói trăng hoa trơ trẽn.".
Úi giời ơi, các bạn biết đại nhân trừng phạt kẻ tiểu nhân như thế nào không?
Diệp Tử Hạo để sát con cá lại gần gương mặt trắng bệch của An Nghê, không do dự mà để nó "chơm" vào môi hắn, nồng thắm cực kì luôn ý, tôi đứng từ xa mà còn nhìn thấy ánh mắt An Nghê phiêu theo ánh mắt con cá, cùng đưa nhau lên thiên đường, mãi mãi không xa rời.
Khoảng một phút sau, Diệp đại nhân bỏ con cá ra, An thiếu bất tỉnh nhân sự ngay lập tức, trên miệng còn dính nhớp từ thân cá chảy ra, chẹp chẹp, hôn mãnh liệt như vậy.
Diệp Tử Hạo cầm con cá đến chỗ tôi, chìa ra phía trước, " Tiểu Châu, cá này cho em.", con cá chép môi trề ơi là trề, hai ria dài gần giống Cafe, còn đôi mắt, đôi mắt trong trẻo sáng ngời tẽ ra hai bên tha thiết nhìn lấy tôi, khụ khụ, phải nói là cảm động vô cùng.
" Anh này, anh để con cá hôn cậu ta như vậy, thật là phí mất con cá ngon.", tôi chẹp miệng tiếc nuối, nhưng bạn trẻ Diệp thì xua tay, " Không sao cả, đằng nào em cũng không thích ăn đầu cá."
"...", ờ ha, hoá ra vẫn không phí cá ngon.
Tôi một tay bê chiến công vĩ đại của Diệp Tử Hạo về đem đưa cho anh trai Mạc để anh làm đồ ăn. Mạc Thiên ngạc nhiên lấy đũa chọc chọc bụng cá, rồi hài lòng quay sang Diệp Tử Hạo khen thưởng, " Không tệ, rất chắc thịt, cậu kiếm đâu ra con cá này thế? Tôi nghe là cá đây khó bắt lắm cơ mà.", à hà hà, người nào đó tỉnh bơ, " Có gì đâu, bác chủ trại ở đây rất tốt bụng, còn định cho tôi thêm con nữa nhưng tôi không lấy."
Mạc Thiên không nói nên lời, yên lặng bắt đầu sơ chế cá.
Ước chừng khoảng một tiếng, tôi mới được chứng kiến bàn ăn 'thập cẩm cá' là như thế nào. Cá rán, cá trưng nước mắm, cá luộc, cá kho, cá hun khói,...tất cả đều do Mạc thiếu làm ra. Anh em sinh đôi họ Hàn ngồi nhìn thức ăn đến nỗi chảy cả nước dãi ra bàn.
Hàn Việt nói, " Anh Mạc Thiên, anh xem anh về sau anh sẽ thành 'người chồng bếp núc' như thế nào? Ai mà gả cho anh chắc sung cả đời.".
Anh trai Mạc được khen nịnh đâm ra kiêu ngạo, đắc chí vỗ ngực, " Đương nhiên rồi, người như anh đây thuộc hàng hiếm rồi.".
Đúng là lớp người tự cao quá mức mà.
Một miếng cá trắng tinh được để sang bát tôi, " Tiểu Châu, ăn nhiều vào, đừng để phí công sức mà cậu ta đã hao tổn.", tôi vâng lời Diệp đại nhân, nhanh chóng bỏ miếng cá vào miệng.
Hàn Lâm thấy thế mới ghen tỵ, cũng chống đũa nhìn sang bát Diệp Tử Hạo, " Này Tử Hạo, tôi cũng muốn cậu gỡ cá cho tôi ăn."
Cuối cùng, nhà tư bản phán câu xanh rờn, " Cậu rửa mặt kĩ chưa đấy? Vừa rồi mới mơ ngủ xong."
... -___________-....
Đến tối, Hàn Việt cùng đề nghị mọi người đi bắt đom đóm, cả lều cùng đồng thuận đi. Lên trên đồi tôi mới biết, cái thứ gọi là 'ánh sáng ban đêm' nó rực rỡ thế nào, xanh hẳn cả một vùng luôn. Tôi thích quá, chạy như bay xuống đồi lùa đom đóm, làm hại chúng nó bay loạn cả lên.
Hai vị Hàn thiếu gia cũng như tôi, cầm lọ đi bắt đom đóm, nhưng chả vơ được con nào. Mạc Thiên thì khác hẳn, cứ đứng im một chỗ khoanh tay, đom đóm tự bay đến đậu vào người, sáng từ đầu chân đến cuối chân.
" Mạc Thiên, hoá ra cậu có tài nghệ 'bắt' đom đóm tới vậy.", Hàn Lâm trêu chọc.
Mạc thiếu tức sôi máu mũi, đem sinh vật phát sáng trên người khó chịu lìa hết đi, nhưng càng đuổi, chúng nó càng bu vào mới sợ!
"A! Cái lũ đáng ghét, cút đi!", và Sư Tử Hống(*) được ra đời từ đó.
(*) Ai xem phim chưởng sẽ biết nó là cái gì =))
Diệp Tử Hạo thì thản nhiên lắm, tỉnh bơ cầm lọ đến bắt đom đóm từ trên người Mạc Thiên, " Cả một cây phát sáng thế này, đi về không bao giờ sợ trời tối. Tôi công nhận cậu có khí chất làm 'đèn đường'."
"..." Tôi nghe thoáng thấy anh trai Mạc có chửi tục vài câu.
Bắt đom đóm xong, y như rằng lọ của Diệp Tử Hạo sáng ơi là sáng luôn, anh đi đến đưa cho tôi, " Tiểu Châu, em chơi xong nhớ thả đi, anh nghĩ chúng nó chưa nhìn thấy 'người tình' lần cuối thì chưa sẵn sàng đi đâu."
Dứt lời, cả đám liền cười phá lên, riêng Mạc Thiên là mặt hầm hập đen sì bỏ về trước.
Sáng hôm sau, chuyến đi tham quan cũng kết thúc, mọi người cùng nhau dọn đồ đi về. Tôi không mang nhiều đồ lắm cho nên dọn rất nhanh, riêng chỉ có người nào đó, " Diệp Tử Hạo, cậu thấy lọ keo xịt tóc của tôi đâu không? Còn lọ nước hoa nữa chứ.", và người ấy chính là thiếu gia lớn nhà họ Hàn.
" Em đã bảo anh mang vừa đồ thôi anh không chịu, riêng một mình anh đã tốn mất 2 cái vali rồi.", Hàn Việt đứng bên ngoài lều trách cứ.
Nhận thấy em trai không hài lòng, Hàn Lâm mới mếu máo, " Không có thứ đấy sao anh đây sống được? Cậu thật buồn cười.", rồi lại tiếp tục đi tìm đồ.
Diệp Tử Hạo kéo tay tôi ra khỏi lều, mặc kệ cho hai người kia muốn làm gì thì làm, " Chúng ta lên xe cất đồ trước, nãy anh mới mua một ít đồ ăn, chúng ta sắp đồ xong rồi ăn."
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế chờ anh cất các thứ, tay bóc hộp cháo hà thơm phức của Diệp Tử Hạo mua ra. Cháo ăn ngon vô cùng, vừa mịn vừa ngọt, hại tôi chỉ muốn chén sạch không còn một giọt.
Lúc Diệp Tử Hạo quay lại thì hộp cháo đã vơi đi một nửa, anh ngồi xuống bên cạnh tôi nhận lâu hộp cháo rồi ăn nốt phần còn lại.
Cũng có lẽ vì sáng nay phải dậy sớm mà không được ăn gì cho nên Diệp thiếu khá là đói, một chốc đã chén sạch toàn bộ cháo. Anh lấy giấy lai mồm, miệng hơi chẹp chẹp, " Nếu em đút cho anh thì ăn vẫn ngon hơn."
=_= Đại nhân vô sỉ là đây...
Hai tiếng sau, bọn tôi về tới nhà, cả nhà liền ra trịnh trọng đón, hại tôi cảm động muốn rơi nước mắt. Hai cha Hạ và cha Diệp cùng cầm hành lí của bọn tôi đi cất, còn mẹ Hạ, mẹ Diệp cùng ông nội Diệp thì ngồi ở phòng khách hỏi thăm bọn tôi.
Mẹ Diệp, " Hai đưa lên đó ngủ có đắp chăn kĩ không? Ở trong rừng ban đêm thường có hơi se lạnh."
Diệp đại nhân cười, " Mẹ kính yêu, cho dù không đắp chăn thì vẫn được ủ ấm mà.", đã thế anh còn nháy mắt với tôi một cái.
Tôi liền đỏ mặt xấu hổ cấu eo anh, làm anh có chút bật lên.
Ông nội Diệp bật cười, " Bọn trẻ này thật là, nhưng về sau vẫn phải chú ý đến sức khoẻ của mình nghe chưa? Để thân thể bị cảm sẽ không tốt đâu."
Diệp Tử Hạo vâng dạ ngoan ngoãn vô cùng, rồi tay vươn ra ôm tôi vào lòng, hại tôi mở căng mắt ra nhìn anh, anh có biết là trưởng bối đang nhìn hai ta không đấy? Dù gì, bản mặt bạn trẻ Diệp tu luyện chín quả nay dày hơn cái thớt, anh trẻ con nói, " Tiểu Châu, anh lạnh, sưởi ấm cho anh."
Cuối cùng, cả nhà bò lăn ra cười trước hành đông của Diệp Tử Hạo, còn tôi thì có ba đường hắc tuyến chạy ngang qua trán.
Do hai chúng tôi về nhà đã là gần trưa, cho nên hai cha mẹ liền tập trung một chỗ cùng nhau ăn trưa, cụ thể đó là nhà tôi. Mẹ Hạ hôm nay ăn chơi lắm, bà mua hẳn mấy con cua to bự về tiếp đãi mọi người, làm dạ dày tôi cứ réo lên không ngừng.
" Tiểu Châu, con và Tử Hạo ra siêu thị mua hộ mẹ ít rau, bây giờ chợ đóng cửa rồi.", mẹ Diệp vừa làm nước cam ép vừa nói.
Tôi cùng Diệp Tử Hạo vâng lời đi ra chỗ siêu thị gần nhà, đây không hẳn là siêu thị to nhưng cũng không coi là nhỏ.
Trong khi đợi Diệp Tử Hạo đi lấy xe đẩy hàng, tôi dạo quanh một vòng, đột nhiên một đôi nam nữ đi qua tôi, tôi không có ý nghe lỏm, chỉ là vô tình nghe thấy thôi. Anh chàng ôm cô gái vào trong lòng nói, "Cục cưng, em thích dùng Durex(*) hay Sagami(*)? Anh chiều em hết.".
(*): Hai hãng bao cao su nổi tiếng, cái này ta không cần giải thích chắc mọi người cũng hiểu =_=
Cô gái nép vào lòng chàng trai, đánh vào lồng ngực anh ta một cái, e thẹn nói, " Anh hư quá à."
Cho tới lúc cặp đôi đó đi qua, tôi bất giác sờ lên hai má, phù, nóng ran cả rồi, Hạ Ly Châu, đừng nghĩ nữa, đó chỉ là nhu cầu sinh lí của bọn họ thôi, mày đừng quan tâm làm gì.
Ôi, nhưng mà sao mình lại xấu hổ thế này chứ? >_<
Diệp Tử Hạo đẩy xe hàng tới, thấy tôi đứng nguyên một chỗ ôm mặt, lại còn, đứng trước quầy bán bao cao su nữa. Anh xoa xoa cằm rồi đi đến trước mặt tôi, véo má tôi rất ư là đau, " Tiểu Châu, đừng bảo em cũng muốn kiểm nghiệm chất lượng hàng hoá nhé, anh thấy hầu hết các hãng này đều dùng tốt lắm."
Tôi suýt nữa thì phọt máu mũi...
" Đâu có, em chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, anh đừng để ý làm gì. Mau đi chọn rau rồi về nhà nhanh lên.", rồi tôi kéo Diệp Tử Hạo đang cười như điên đi.
Về tới nhà, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu chúng tôi, tôi và Diệp Tử Hạo nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.
Cha Diệp hỏi, " Tiểu Châu, Tử Hạo, sao hai đứa đi lâu thế?".
Diệp Tử Hạo lại bật cười sặc sụa, tí nữa thì lăn xuống ghế, còn tôi thì đỏ mặt ngồi đó, hận không thể đạp anh một phát bay ra ngoài. Diệp Tử Hạo cười xong mới lấy được vẻ bình tĩnh, nhưng cái miệng vẫn cong thành hình lưỡi liềm, anh nói, " Do lúc đó Tiểu Châu muốn đi xem 'vài thứ' nên mới lâu vậy đó ạ. Lần sau con sẽ bảo Tiểu Châu chú ý, không để mọi người đợi lâu như vậy."
Ông nội Diệp vuốt râu lên tiếng, " Không sao đâu, lần sau có gì muốn mua thì cứ lên danh sách trước, đỡ phải chọn đi chọn lại mệt lắm. Nào, mọi người ăn đi, thức ăn nguội hết cả rồi."
Tôi còn để ý, lúc ăn Diệp Tử Hạo còn liếc tôi một cái rồi nhướn mày, trông anh ta kìa, không biết có bao nhiêu xấu xa đi nữa.
Hôm sau, toàn bộ học sinh sau chuyến đi tham quan mệt rã rời cũng quay trở lại học, nhưng kết quả nhận lại được chỉ là: Mệt hơn!
Sáng nay mẹ Hạ có dặn tôi sau khi đi học thì qua nhà Diệp Tử Hạo bởi trưa nay cha mẹ Hạ không về nhà, còn chìa khoá nhà của tôi chỉ bị một phút lầm lỡ mà đưa tiễn nó về cõi Phật, chính xác là rơi trên đường bị chó gặm đi mất =='. ( Móc chìa khoá của tôi có hình cục xương chó.)
Như thường lệ thì Diệp Tử Hạo đưa tôi đến trường anh trai Mạc sẽ nhảy ra làm 'bóng đèn' thì hôm nay, kì lạ thay người làm 'bóng đèn' không phải Mạc Thiên mà là vị thiếu gia lớn của Hàn gia - Hàn Lâm.
Thấy được tôi, Hàn Lâm chạy ra ôm cánh tay nhỏ bé khóc thét lớn, " Em dâu, hãy cứu rỗi linh hồn anh, cứu rỗi cuộc đời của anh! Huhu..."
Diệp Tử Hạo đột nhiên đen mặt đẩy Hàn Lâm ra, ôm tôi vào lòng, " Cút đi, vợ anh không để cho chú ôm, muốn thì đi mà ôm em chú."
"..." Tự nhiên tôi ngửi thấy mùi dấm chua bốc lên thật nặng nề ở đây.
Hàn Lâm bị đẩy ngã soài ra đất, anh ta vặn vặn vẹo vẹo cuối cùng nằm trên mặt mặt gạch giãy giụa. Lúc này Hàn Việt hai tay đút túi quần đi tới, trên mồm ngậm kẹo mút còn đầu tóc thì bù xù như tổ quạ, làn tôi tưởng tượng đến ổ gà của lão Cố hồi xưa.
Lão Cố là chồng của bà Cố hàng xóm, hồi lúc tôi và Diệp Tử Hạo còn bé, lão Cố có một cái chuồng gà rất to đằng sau vườn, thế nên cứ mỗi lần đi học mẫu giáo về là chúng tôi đều chơi trốn tìm ở đó. Nhưng từ khi lão Cố mất, bà Cố cho bán đi hết gà, chuồng gà cũng đem bỏ. Giờ đây, nhìn Hàn Việt mà tôi bắt đầu tưởng nhớ đến nó, ôi chuồng gà tuổi thơ...
Quạc...quạc...quạc... ( Quạ đen bay trên đầu)
Hàn Việt cần que kẹo mút trong mồm ra, giơ ra trước mặt Hàn Lâm, vẻ mặt giống y hệt lúc cô Liên Hoa chuẩn bị bùng nổ 100 độ C, " Anh trai, anh xem anh như này người làm em như em đây có xấu hổ không chứ? Người ta chỉ bảo anh làm 419(*) thôi mà"
(*) for one night: Tình một đêm
Sự kiến chế đã đạt đến mức đỉnh điểm, Hàn Lâm đứng dậy bộc phát quát tháo, " Chú thì biêt gì chứ? Thử nghĩ xem nếu có một thằng con trai đem hoa tặng chú rồi bảo chú làm 419 với hắn thì chú sẽ kích động như thế nào hả?!"
=.=
Hàn Việt cười xuề xoà, đặt tay lên vai ông anh vỗ vỗ, " Xin lỗi anh trai kính yêu, chỉ là em chưa bao giờ được yêu cầu như vậy nên không có thể tưởng tượng được, nhưng mà anh, từng trải qua rồi nên cũng có chút tí gọi là gì ý nhỉ? À phải rồi, kinh nghiệm."
Theo như tôi biết, sau câu nói đó, hai anh em họ Hàn nhảy bổ vào cấu xé, chà đạp nhau.
Một ngày nào đó trong tương lai...
Thiếu gia họ Diệp vừa đi làm về, nhìn thấy vợ yêu của mình nằm ngủ trên giường, bên cạnh là hàng loạt quyển sách dưỡng thai, anh ta đi đến nằm xuống bên cạnh vợ, xoa xoa cái bụng đã nhô hơi to của người bên cạnh rồi đem ôm vào lòng. Vợ thiếu gia Diệp bừng tỉnh giấc, nhìn chồng đang ôm mình mới cười rạng rỡ, ôm ngược lại anh.
Cô cất tiếng hỏi, " Tử Hạo, hôm nay anh đi làm thế nào? Sếp lớn có bắt nạt anh không?"
Diệp Tử Hạo cười, " Anh ta có bắt nạt, nhưng anh doạ là hắn mà nói thêm một câu nào nữa sẽ đem chuyện tổng giám đốc bị người ta ngỏ lời mời làm 419 ở thời trung học, và đối tượng đó đàn ông."
"..."
Hiện tại...
" Tiểu Châu, em giúp anh một lần này đi thôi mà, thương 'chồng' em xem nào." Người nào đó kéo áo tôi mếu máo.
Tôi quay lại đá anh một cước rồi tức giận bỏ đi.
Nãy bạn trẻ Diệp có kể rằng một chị tên là Mẫn Ngọc học cùng lớp anh có chứng bị 'cuồng trai đẹp', bám lấy anh riết không tha, và nay, Diệp Tử Hạo muốn tôi quang minh chính đại lấy danh nghĩa là bạn gái để đi ra ngăn cản cái cô 'tiểu tam' đó. Đương nhiên là không ai muốn người yêu mình có 'ong bướm' bên cạnh, chỉ là cái chị Mẫn Ngọc đó nghe nói con của một nhà xã hội đen, một câu trêu chọc liền bị tan xương nát thịt.
Và Diệp Tử Hạo đã chứng minh điều đó bằng cách dụ dỗ Mạc Thiên ngăn chặn việc đó và khoảng mấy tháng trước. Kết quả anh ta nằm viện 2 tuần, mặt mũi bầm dập không ra hình dạng gì.
Mạc Thiên to lớn như thế còn bị người ta hành hạ, nói gì đến con bé gió thổi một cái là bay như tôi?
" Người ta thích anh sao anh không tự xử lí đi, em chưa muốn chết khi em chưa đủ 50 tuổi đâu." Tôi bất mãn nhìn Diệp Tử Hạo.
Anh day day thái dương, mày nhíu lại rồi thở dài, " Vậy chỉ còn một cách thôi. Tiểu Châu, việc của em là phải đưa Mạc Thiên ra giữa sân trường nghe chưa?".
Chẹp chẹp, nhà tư bản lại có ý định xấu xa gì đây?
Đúng như lời Diệp Tử Hạo nói, giờ ra chơi tôi một tay kéo chân anh trai Mạc lê ra giữa sân trường, " Em dâu, em định có ý định gì hả? Anh còn trẻ, anh còn phải lấy vợ, đừng có hại đời anh!", anh trai Mạc để mặc cho tôi kéo anh như giẻ lau nhà, tay ở phía trên khua loạn cả lên.
Ra đúng chỗ nắng nhất của sân trường, tôi thả chân Mạc Thiên ra, cho mặt trời nướng chết anh ta. Anh trai Mạc chống tay đứng dậy, sửa lại quần áo cho chỉnh tề.
Bỗng nhiên, loa trường bật mở, một đoạn ghi âm đằm thắm vang lên, " Mẫn...Ngọc...anh...yêu...em! Mạc...Thiên...yêu...Mẫn...Ngọc...rất nhiều!".
Tôi há hốc mồm, mắt trợn tròn như hai hạt nhãn, cái này, rõ ràng là cắt ghép! Tôi quay sang nhìn Mạc Thiên, đã sớm có hai hàng lệ sóng sánh chảy ra khoé mi anh, rồi anh hét to, " Đồ Diệp Tử Hạo máu chó! TMD(*) tôi sẽ trả thù cậu!"
(*) Câu nói tục.
Tôi liếc thấy bóng dáng chị Mẫn Ngọc đang chạy qua đây, vẻ mặt phải nói là úi giới ơi nở nhà bà hoa luôn ý. Lúc tôi quay lại thì bên cạnh mình chả có ai, anh trai Mạc đã đi 'trốn' từ đời nào rồi. Chị Mẫn Ngọc chạy đến cầm tay tôi cười nói, " Hạ Ly Châu, bây giờ chị sẽ khôbg đi theo Diệp Tử Hạo nữa, hoá ra bấy lâu nay Mạc Thiên vẫn luôn yêu chị, chị biết ngay từ khi thấy ánh mắt của anh ấy nhìn chị rồi. Thôi, chị đi tìm Mạc Thiên đây, tạm biệt em."
"...", Đúng là Diệp Tử Hạo có khác, trình độ thâm độc hơn người.
" Tiểu Châu, em thấy anh giỏi không?", người nào đó từ sau lưng vòng tay qua ôm lấy tôi.
" Tại sao anh cắt ghép được đoạn ghi âm thế hả?" Tôi xoa người, ngón trở đặt dưới cằm anh rồi nhướn mày lên hỏi.
Bạn trẻ Diệp vẻ mặt ngây thơ vô tội, chu môi ra nói, " Hàn Lâm rất giỏi, đút lót cậu ta mấy quả táo là xong."
=.= Đại ca gian xảo là đây.
Tan học
Về đến nhà, Diệp Tử Hạo nhảy tót lên ghế sofa nằm như ông hoàng, đã thế còn vỗ vỗ chỗ còn trống bên cạnh, " Tiểu Châu, em nằm xuống đây đi.".
Tôi liếc anh một cái, không thương tiếc ném thẳng balo vào người anh rồi bỏ vào bếp uống nước. Diệp Tử Hạo bị đau, uỷ khuất kêu lên, " Hạ Ly Châu! Em ám sát chồng!".
Tôi ló đầu ra khỏi bếp, " Nếu em có thể thì em đã làm từ lâu rồi."
"..."
Bạn trẻ Diệp không chịu uỷ khuất, vươn tay vớ lấy Cafe bên cạnh, bế thẳng nó lên đối diện với mặt mình, " Cafe, mày xem, nếu tao mà chết thì mèo con với cún con sẽ đau khổ tới chừng nào? Đúng là ma nữ giết chồng mà.", đã thế, anh còn cố tình nói to.
Tôi đi đến bên cạnh anh, giơ thìa sữa chua ra uy hiếp, " Anh vừa gọi em là ma nữ phải không? Anh muốn chết hả?"
Người nào đó trưng vẻ mặt ngây thơ vô tội, " Đâu có, em nghe nhầm rồi, ờm..,ý anh nói là miêu nữ. Phải phải, em quyến rũ như miêu nữ vậy, cô ấy có thân hinh rất bốc lửa nha."
Tôi lập tức hiểu ra, " Diệp Tử Hạo, hình như nhận biết về sự bốc lửa hay không của anh nó vô cùng lệch lạc nhỉ?"
Diệp Tủ Hạo khua tay, " Đâu có, chỉ là lúc nãy bụi bay vào mắt nên nhìn nhầm thôi, chứ em một góc của cô ấy cũng không bằng."
Tôi im lặng bóc hộp sữa chua ra ăn.
Hiện nay đã là cuối học kỳ 2, trường tôi tất bật tổ chức cho lễ tốt nghiệp cho khoá của Diệp Tử Hạo. Nhưng hình như, Diệp thiếu vô cùng ghét việc phải mặc áo cử nhân, hôm trước khi nhận được áo, buổi tối anh liền trèo qua ban công nhà tôi, buồn rầu nhảy lên giường nằm, " Tiểu Châu, cái áo như này mang vào khác gì mặc váy chứ? Đúng là gay cả một đàn mà.".
Tôi liếc nhìn qua cái áo rộng thùng thình màu đen, " Không sao, dù sao cả đời cũng được nhìn thấy anh mặc váy một lần."
Anh vội bật dậy, hai mắt to tròn sáng như sao nắm lấy tay tôi, " Vậy bây giờ anh cuốn khăn tắm trên người mặc váy cho em xem nhé, đừng lo, đảm bảo ván khoả thân luôn."
Tôi vớ lấy cái gối con gấu bên cạnh, không thương tiếc mà đập anh tới tấp, " Anh cút về phòng anh đi, sang đây làm gì chứ?!".
Diệp Tử Hạo với gối khác chống đỡ, hai tay đặt lên vai tạo thành hình dấu nhân (x)," Em mà đập nữa anh liền tố cáo em tội cưỡng gian thanh niên sắp đủ 18 tuổi."
"...", cuối cùng, Diệp Tử Hạo ngồi đến 12h đêm mới chịu về nhà.