Đan Linh đứng trước cửa tập đoàn M&T cao lớn vững chắc, người ra kẻ vào tập đoàn này nhiều vô số kể, nhưng dù là ai đi nữa thì cũng ngoảnh đầu lại nhìn cô. Cô mặc chiếc áo sơ mi tay ngắn màu nâu đậm, chiếc váy chữ A kẻ sọc caro tôn lên chiếc đùi trắng nõn kia. Cô bước vào quầy lễ tân của công ty, nữ tiếp tân nhìn cô mỉm cười thân thiện, sau đó gọi điện cho thư kí Kim. Tầm năm phút sau, thư kí Kim vội vàng đi đến trước mặt cô, cúi chào tôn kính rồi dẫn cô đi vào thang máy. Cửa thang máy mở ra, Kim Hoàng dẫn cô đến trước phòng họp. Nhìn cánh cửa trước mặt, Đan Linh e dè nhìn thư kí Kim. "Có phải anh dẫn tôi đến sai chỗ rồi đúng không? Đây là phòng họp mà." Kim Hoàng cười nói: "Không đâu ạ, giám đốc dặn tôi đưa tiểu thư Đan Linh đến đây." Thư kí Kim đẩy cửa bước vào, Đan Linh đi theo sau anh. Trong phòng họp đầy uy nghiêm, mọi người đang bàn luận về doanh thu tháng này của công ty thì đột nhiên im lặng khi thấy một cô gái xinh đẹp xuất hiện ở đây. Vẻ mặt của tổng giám đốc vốn đang nghiêm túc lạnh lùng nhưng khi nhìn thấy cô gái đó, hắn bỗng thay đổi sắc mặt, trở nên ôn hòa nhu mì hơn bao giờ hết. Mọi ánh mắt đều hướng về Đan Linh, cô vẻ mặt bình tĩnh nhìn xung quanh một lượt, tầm mắt dừng lại nơi Hạo Thiên đang ngồi. "Lại đây." Hắn lên tiếng, chỉ vào cái ghế bên cạnh mình. Đan Linh ngoan ngoãn đi đến, ngồi xuống bên cạnh hắn. Mọi người trong phòng họp đều mắt chữ A mồm chữ O hoảng hốt nhìn cô, chỉ riêng thư kí Kim bình tĩnh đến lạ thường, giống như đã đoán trước được chuyện này. "Tiếp tục đi." Giọng nói đầy uy quyền vang lên. Mọi người tiếp tục nói về doanh thu của tháng này, coi chuyện vừa nãy như chưa từng xảy ra. Cô nhân viên miệt mài trình bày nói một cách chi tiết nhưng Hạo Thiên không hề quan tâm, hắn lấy một đĩa bánh quy ra để trước mặt cô, dịu dàng nói: "Em ăn đi, bánh quy ngon lắm!" Cô nhìn hắn rồi nhìn mọi người xung quanh, ai nấy đều nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc. Đan Linh cầm bánh quy lên ăn, bỏ qua ánh mắt kì lạ của những người trong phòng họp. Tiếng bàn tán xì xào vang lên, mọi người đều cảm thấy bất ngờ trước hành động và thái độ của giám đốc đối với cô. Cô nghiêng mặt nhìn hắn, hỏi: "Anh gọi em đến đây có chuyện gì sao?" "Có chuyện gì đâu, chỉ là anh nhớ em quá thôi." "..." Cô cạn lời, không nhìn hắn nữa mà chuyên tâm vào việc ăn bánh quy. Chỉ là nhớ cô thôi mà, đâu cần phải gọi cô đến phòng họp, có thể để cô ngồi chờ trong phòng làm việc của hắn mà. Dường như hiểu được suy nghĩ của cô, Hạo Thiên bật cười, khẽ véo nhẹ má cô: "Tại anh nhớ em quá, muốn nhìn thấy em ngay lập tức nên mới gọi em vào phòng họp. Để em chờ anh trong phòng làm việc, anh có chút không nỡ." Tất cả những nhân viên có mặt trong đây đều nghe thấy rất rõ ràng những gì Hạo Thiên vừa nói. Họ trố mắt nhìn nhau, định bàn tán gì đó nhưng lại bị hắn ném cho cái ánh mắt sắc lạnh nên liền im miệng, không dám hó hé tiếng nào.
Cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người đều nhanh chóng thu dọn tài liệu rồi chuồn ra khỏi phòng càng nhanh càng tốt. Trong phút chốc chỉ còn hắn và cô ở trong đây. Hắn vỗ nhẹ tay vào đùi mình rồi nhìn cô. "Em lại đây ngồi." "Nhưng...đây là ở công ty đó." "Thì sao chứ? Trước sau gì thì anh cũng sẽ trở thành chủ tịch của cái tập đoàn này thôi, bố anh chuẩn bị về hưu rồi." Cô cạn lời, không nói gì thêm liền ngoan ngoãn ngồi lên đùi hắn. Hạo Thiên cầm bánh quy đút cô ăn, hai người vô cùng ngọt ngào và tình tứ. Không hiểu vì sao, Hạo Thiên đột nhiên bế cô lên về phòng làm việc của mình. Bước vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt cô ngồi trên sofa êm ái, cúi người hôn lấy môi cô. Hắn tham lam càng quét khoang miệng của cô, mút lấy đôi môi hồng hào như mút kẹo ngọt. Hai người dây dưa không dứt. Hạo Thiên đè cô xuống, bàn tay mò mẫm vạt áo cởi từng nút áo sơ mi ra. Hắn hận không thể xé nát chiếc áo này. Rất nhanh, chiếc áo sơ mi đã bị vứt xuống sàn, bộ nội y xinh xắn hiện ra trước mắt. Hắn mò tay cởi bỏ chiếc áo ngực ra, nhào nặn bầu ngực đẫy đà như người thợ làm bánh đang nhào bột. Hắn nhanh chóng cởi hết đồ trên người ra, đưa tay luồn vào váy cô, sau đó là một cảnh tượng nóng bỏng khiến người ta đỏ mặt. Sau trận 'mây mưa' đầy kịch liệt, Đan Linh nằm dài trên sofa, khuôn mặt đỏ ửng đầy xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt Hạo Thiên. "Anh...đúng là cầm thú!" Hạo Thiên nở nụ cười xảo trá nhìn cô, vuốt lọn tóc xinh xắn ra sau tai. "Nhưng lại có người yêu tên cầm thú này đấy!" Cô giương mi mắt nhìn hắn, "Anh!" Cô thật sự bị Hạo Thiên chọc cho tức lên mà! Hắn hôn nhẹ lên trán cô, lại dùng ánh mắt dịu dàng kia khiến cô xiêu lòng. "Ngủ đi, lát nữa anh sẽ kêu em dậy." Đan Linh nhìn hắn mỉm cười hạnh phúc, từ từ nhắm mắt thiếp đi. Khi cô mở mắt ra, trời đã choạng vạng tối. Đan Linh ngồi dậy, phát hiện Hạo Thiên đang ngắm nhìn mình ngủ từ nãy giờ. "Em dậy rồi à?" Cô gật đầu. Hắn ôm cô vào lòng, tựa cằm vào đầu cô, lại tiếp tục tham lam hít ngửi hương thơm từ tóc cô. "Anh sẽ dẫn em đến một nơi." Nói rồi Hạo Thiên dẫn cô xuống tầng hầm công ty để lấy xe.
Trên suốt cả quãng đường đi, cô thắc mắc hỏi hắn rằng nơi hắn muốn dẫn cô đến là đâu. Đáp lại chính là một nụ cười đầy bí ẩn thấp thoáng trên đôi môi quyến rũ kia khiến cô bị mê hoặc. Không ngờ cũng có ngày cô bị diện mạo của hắn làm cho mê muội. Đúng là cô đã quá yêu người đàn ông này rồi! Chiếc xe dừng lại, hắn mở cửa cho cô bước xuống. Trước mắt cô chính là một cánh đồng hoa xinh đẹp trải dài vô tận. Những bông hoa nở rộ dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng đêm nay khiến bầu không khí càng thêm lãng mạn. Đôi mắt biếc phản chiếu hình ảnh lung linh của cánh đồng hoa làm say đắm lòng người. "Đẹp quá!" Cô thốt lên đầy kinh ngạc, đôi mắt sáng như ánh sao trên trời. Hắn ấm áp nhìn cô. Đối với Hạo Thiên thì Đan Linh còn xinh đẹp hơn cả cánh đồng hoa ở trước mắt. Hắn dẫn cô băng qua cánh đồng xinh đẹp, bông hoa hồng rực đỏ dưới ánh trăng càng thêm phần lộng lẫy. Nơi này đúng là thiên đường! Cô bị vẻ đẹp của cánh đồng hoa làm cho mê luyến, không hề rời mắt khỏi chúng. Hạo Thiên dẫn cô đến một khoảng đất trống, không còn là cánh đồng hoa xinh đẹp, trước mắt cô chính là những cánh hoa hồng trải dài thành hình trái tim, ở giữa là những ngọn nến lung linh xếp thành chữ anh yêu em. Cô ngỡ ngàng nhìn chúng, trong lòng vui sướng tột cùng. Cô hiện giờ cảm thấy vô cùng hạnh phúc! Hạo Thiên cầm bó hoa hồng đặt trên xích đu tặng cô, sau đó quỳ xuống, lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh xắn. Mở nó ra là chiếc nhẫn được thiết kế tinh xảo đẹp mắt, đính thêm viên ngọc sáng chói dưới bầu trời đêm. Hắn mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt vẫn đong đầy yêu thương. "Đan Linh, gả cho anh nha! Anh nguyện sẽ yêu em trọn đời trọn kiếp!" Cô hạnh phúc nhìn hắn, vui sướng đến mức chỉ muốn bật khóc ngay bây giờ. Khoảnh khắc này, cô đã mong chờ lâu lắm rồi! "Em đồng ý! Cả đời này em chỉ gả cho một mình anh thôi!" Hạo Thiên vui mừng đeo chiếc nhẫn vào tay cô. Sau đó liền đứng dậy ôm lấy cô vào lòng. Pháo hoa bắn lên trời, rực rỡ chói lóa tỏa sáng dưới màn đêm đen. Bây giờ, hắn chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian này! Hạo Thiên dùng ánh mắt dạt dào đầy yêu thương nhìn cô: "Đan Linh, anh yêu em! Cả đời chỉ yêu mình em!" Đan Linh mỉm cười, hôn lên môi Hạo Thiên. Dưới ánh trăng nhạt nhòa, có cặp tình nhân ngồi trên chiếc xích đu trắng, cô gái tựa đầu vào vai chàng trai, họ cùng ngắm pháo hoa xinh đẹp, cùng nhau sống hạnh phúc trọn đời! ----- Hoàn -----
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]