Chương trước
Chương sau
Anthony rầu rĩ đứng trước phòng của cô, đưa tay lên gõ nhẹ mấy cái, bên trong vẫn không có phản hồi gì. Anh chỉ biết thở một tiếng. Không biết giữa Đan Linh và Hạo Thiên đã xảy ra chuyện gì mà cô từ chiều đến giờ cứ nhốt mình trong phòng suốt, không chịu ra ngoài.
Anthony chẳng biết làm gì chỉ có thể xoay người rời đi, không quên để lại một phần cơm trước cửa phòng.
Hơn bảy giờ tối, cánh cửa lặng lẽ mở ra, Đan Linh mặc chiếc váy trắng trễ vai dài qua đầu gối, khuôn mặt xinh đẹp lại mang nét buồn bã u sầu khiến cô trông như đóa hoa mỏng manh yếu đuối.
Đan Linh cầm phần cơm lên, từ từ ăn hết. Sau khi ăn xong, cô bước ra khỏi phòng, đi ra ngoài hóng gió.
Gió từ biển thổi vào bờ, lạnh buốt như mùa đông, cô gái cứ như người mất hồn, từng bước đi trên bãi cát trắng mịn. Cô ngồi trên tảng đá lớn gần biển, đôi mắt biếc đẹp đẽ thất thần nhìn từng cơn sóng vỗ mạnh vào bờ.
Cơn gió lớn mạnh mẽ thổi mái tóc xoăn dài của cô bay phất phơ trong gió tạo nên một cảnh tượng đẹp như tranh trong đêm tối. Cô gái ấy xinh đẹp tuyệt mỹ nhưng lại mang nét đượm buồn thoáng thấy trong đôi mắt to tròn xinh xắn của cô gái.
Nhìn cảnh tượng ấy, Hạo Thiên ngẩn ngơ cả người, hắn đứng im như pho tượng, lặng lẽ ngắm nhìn cô gái.
Đôi bàn chân nhẹ nhàng bước đến gần cô, Hạo Thiên dùng áo vest của mình khoác hờ lên vai Đan Linh, sợ cô bị lạnh.
Đan Linh bỗng giật mình, cô xoay người ra phía sau, bắt gặp ánh mắt si tình lại mang theo vẻ cuồng nhiệt nóng bỏng của Hạo Thiên, cô vội vàng đứng dậy, lùi ra phía sau để tránh xa hắn. Nhưng cô quên rằng, cô đang đứng trên tảng đá gần biển, nếu còn lùi thêm bước nữa, e là sẽ ngã xuống biển.
Sóng biển vỗ vào bờ ngày càng mạnh hơn, tảng đá lớn cô đang đứng bị những cơn sóng vỗ vào khiến nó vừa ẩm ướt lại vừa trơn trượt, Đan Linh vì không để ý, tiếp tục lùi ra phía sau, trượt chân ngã xuống. May mắn thay, Hạo Thiên nhanh tay bắt lấy tay cô, kéo cô ngã về phía trước, xà vào lòng ngực ấm áp của hắn.
Vòng tay rắn rỏi của hắn ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ của cô, tham lam hít lấy mùi hương trên người cô, một mùi hương dễ chịu.
Bàn tay nhỏ đẩy mạnh hắn ra, cô như con mèo nhỏ xù lông, ánh mắt hùng hổ nhìn hắn.
"Tránh xa tôi ra!"
Cô không muốn người đàn ông này lại gần mình.
Ánh mắt Hạo Thiên nhẹ nhàng như nước, dịu dàng như cánh hoa rơi, bước đến ôm lấy Đan Linh vào lòng. Cô gái bắt đầu giãy giụa, cố thoát khỏi vòng tay của hắn, mặc kệ sự phản kháng của cô, giọng hắn khàn khàn có chút trầm ấm:
"Em có lạnh lắm không?"
Sở dĩ hắn ôm cô như thế là vì không muốn cô bị lạnh. Hắn biết Đan Linh sẽ cảm thấy bài xích khi hắn chạm vào cơ thể cô nhưng hắn không thể để cô gái nhỏ này bị lạnh được.
Đan Linh ngang bướng trả lời, "Anh ôm tôi khiến tôi càng thấy lạnh hơn."
Nha đầu này đúng là khó chiều, Hạo Thiên chỉ biết cười trừ một cái, cũng không thể làm gì hơn.
"Vậy làm thế nào em mới cảm thấy ấm?"

Cô lạnh nhạt, "Buông tôi ra."
"Như thế em sẽ lạnh hơn đấy." Hắn lo lắng nói.
Đan Linh nhăn nhó mặt mày, cố hết sức vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay ấy, nhưng sức cô không thể bì kịp với sức của hắn, nên dù có thế nào, vòng tay ấy vẫn ôm lấy cơ thể của cô. Không thể phủ nhận, hắn ôm cô khiến cô cảm thấy rất ấm nhưng cô không thích hắn chạm vào cô.
"Tôi không quan tâm, buông tôi ra!" Ngữ điệu có phần như ra lệnh.
Hắn vẫn lì lợm không buông, quyết giữ chặt lấy cơ thể của cô.
"Anh không buông!"
Đan Linh thật sự không còn cách nào, đành dùng chiêu cuối. Cô cúi người cắn mạnh vào cánh tay rắn rỏi của Hạo Thiên. Hắn nhíu mày vì đau, nhưng vẫn không kêu ca, cắn răng chịu đựng.
Thấy hắn nhất quyết không buông, cô càng cắn mạnh hơn. Hạo Thiên vẫn gồng người cố chịu đựng đau đớn.
Tay của Hạo Thiên đúng là cứng, cô cắn muốn gãy răng nhưng hắn vẫn ngoan cố không chịu buông cô ra. Cuối cùng cũng vì không còn sức mới chịu buông tha hắn.
Hàng mày đẹp đẽ cuối cùng cũng giãn ra, Hạo Thiên cúi người nhìn cô gái nhỏ không ngoan trong lòng, tầm mắt lại di chuyển đến đôi môi căng mọng ướt át mê người, không nhịn được mà cúi xuống hôn lấy.
Nụ hôn bất ngờ của hắn khiến đầu óc Đan Linh có chút choáng váng, đến khi cô định hình lại tinh thần thì Hạo Thiên đã mạnh mẽ mút lấy môi của cô. Cô rất muốn phản kháng, nhưng cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực.
Cảm nhận cô không có chút phản kháng nào, hắn càng hôn sâu hơn, dùng lưỡi tách môi của cô ra, tinh nghịch chui vào khoang miệng trêu đùa. Đan Linh không chịu nổi nữa, cô muốn dùng tay đẩy thật mạnh nhưng đầu óc lại có chút không tỉnh táo, bất giác phối hợp cùng với hắn.
Đến khi cô tỉnh táo hơn một chút, phát hiện hắn vẫn điên cuồng hôn mình.
Hạo Thiên cảm thấy môi Đan Linh như có gì đó quyến rũ hắn, khiến hắn điên cuồng không thể dứt được.
Cô bắt đầu cảm thấy khó thở, dùng tay đập vào ngực hắn, ngụ ý muốn hắn buông ra. Hạo Thiên biết cô không chịu được, luyến tiếc buông môi cô, giữa môi hai người có một sợi chỉ bạc mỏng.
Đan Linh bị hắn hôn đến hai má đỏ ửng, thở hổn hển.
Cô vốn không thích Hạo Thiên, càng không thích hắn chạm vào người cô nhưng nụ hôn lúc nãy cô không cảm thấy bài xích.
Phải chăng cô đang từ từ chấp nhận hắn?
Không được! Cô tuyệt đối không được phép yêu người đàn ông này!

Cô phải cứng rắn với bản thân hơn, không thể bị dụ dỗ bởi một nụ hôn. Biết đâu rằng đôi môi vừa hôn cô lúc nãy đã chạm qua bao nhiêu môi của những cô gái khác. Hạo Thiên không phải người đáng để tin tưởng.
Việc hắn cưỡng hôn cô khiến cô cảm thấy rất tức giận, không biết môi hắn đã hôn biết bao nhiêu cô gái, bây giờ còn cả gan cưỡng hôn cô, hôn đến mức cô cảm thấy thở không nổi.
Tên đàn ông này quá mức tự tiện!
Cô tức giận tát hắn một cái, ngữ điệu giận dữ, "Anh là đồ tồi!"
Nói xong, Đan Linh tự cảm thấy mình thật khó hiểu và mâu thuẫn. Lúc nãy cô còn phối hợp với hắn, bây giờ lại tát hắn một cái còn quát lớn hắn là đồ tồi. Cô như thế có hơi kì cục không?
Cái tát lúc nãy cũng không hề nhẹ, cô nhìn má hắn đỏ ửng, trong lòng cũng hơi chột dạ.
Không, không, không!
Cô phải bình tĩnh bản thân lại. Cô không thể thương xót cho người đàn ông này được. Hắn đã gây cho cô bao nhiêu tổn thương, cô chỉ tát hắn một cái đã chột dạ. Nhưng cô cũng không thể điều khiển được cảm xúc của mình, nó cứ mơ hồ không rõ ràng, vừa phức tạp lại vừa mâu thuẫn.
Hạo Thiên không hề có vẻ giận dữ, hắn ngẩng mặt nhìn cô, "Anh xin lỗi!"
Vẻ mặt ăn năn hối lỗi của hắn, khiến cô càng cảm thấy chột dạ. Nhưng tâm trí không cho phép cô thương xót hắn ta.
Nhưng...hắn trông cũng khá đáng thương.
Nhưng không thể bỏ qua chuyện hắn...cưỡng hôn cô.
Ôi! Thật là rắc rối!
Đan Linh bất lực không biết làm sao. Cô cảm thấy mình thật vô dụng, đã lớn như thế rồi mà vẫn thể khống chế được bản thân. Rõ ràng là vô cùng hận, vô cùng ghét hắn, nhưng khi hắn hôn cô, cô không thể phản kháng, khi tát hắn, lòng lại cảm thấy thương xót.
Lúc sáng, cô tuyệt tình bấy nhiêu thì lúc này cảm xúc lại rối bời bấy nhiêu.
Cô thật là mâu thuẫn!
Cũng thật vô dụng!
Đan Linh cởi áo vest trả cho hắn rồi chạy thật nhanh vào resort.
Hạo Thiên đứng phía sau, im lặng nhìn bóng lưng cô. Hắn không biết mình nên làm gì để bù đắp cho cô, hắn muốn dùng con người dịu dàng của mình để quan tâm, chăm sóc cô. Nhưng khi cô ấy xuất hiện trước mắt hắn, dáng vẻ xinh đẹp mê người, khiến hắn không thể kiềm chế bản thân.
Chuyện giữa hai người, sao lại phức tạp đến như thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.