Việc Hạo Thiên đi theo khiến Đan Linh cảm thấy khó chịu, cô thấy cái đuôi theo sau mình thật đáng ghét.
Dừng bước chân lại, đôi chân dài theo sau cô cũng dừng lại. Đan Linh xoay người nhìn hắn, khó chịu lên tiếng, "Anh đừng đi theo tôi nữa."
"Anh không đi theo em. Do em cứ đi đến nơi anh muốn đi tới thôi, chỉ là trùng đường."
Trùng đường cái con khỉ mốc!
Hắn bám đuôi theo cô chứ trùng đường cái quái gì. Tên đàn ông nằm đúng là lắm lời nhiều chuyện!
"Lươn lẹo!" Theo suy nghĩ mà thốt ra một câu.
Hạo Thiên nghe vậy không tức giận mà còn cười cười với vẻ thích thú. Cô mắng chửi hắn thế nào thì hắn vẫn lì lợm bám theo cô không buông, giống như một đứa trẻ đòi kẹo. Đan Linh đi vài bước, lại xoay người mắng hắn một câu, hắn vẫn cười cợt thản nhiên. Cô bị hắn chọc đến đầu muốn bóc khói, không tiếc lời mắng nhiếc hắn, hắn lại dùng ánh mắt đáng thương của một đứa trẻ bị bố mẹ rầy la nhìn cô, để cô mềm lòng.
"Anh dẹp cái ánh mắt đó đi!"
Đôi mắt long lanh như cún con, chớp chớp đáng thương nhìn cô, tỏ vẻ mình là chú cún đáng yêu. Nhưng Đan Linh lại không bị hình ảnh ấy làm mềm lòng. Cô dứt khoát nghiêm túc, khoanh hai tay trước ngực nhìn hắn.
"Dùng chiêu đó cũng vô ích thôi."
Sao tên Hạo Thiên này lại phiền toái như thế?
Cô vì muốn trốn hắn nên đã đi nghỉ ngơi tại đây cũng không thể thoát khỏi tên ôn thần này.
Đã oan gia rồi còn ngõ hẹp nữa.
"Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-chi-yeu-minh-em/1690451/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.