“Con người này có phải bị bệnh hay không!” Tô Mạn Mạn không biết tình huống trong đó, cười gằn nhìn qua Lý Mục Dương, “Ở trước mặt ba người chúng tôi chính mồm thừa nhận mình bắt cóc, tiên sinh... Ngài là cảm thấy cảnh sát của nước chúng tôi không có biện pháp xử lý ngài hay sao!”
Lý Mục Dương không tiếp lời Tô Mạn Mạn, chỉ cười ôn nhu với Tố Tâm sau đó xoay người rời khỏi phòng rửa tay.
Nhận thức của Tô Mạn Mạn với cái thế giới này, cũng giống với nhận thức của Tố Tâm trước kia, Tô Mạn Mạn cũng không biết Lý Mục Dương còn tồn tại ở một thế giới khác!
Ngay cả lúc trước biết Thời Hàn Sơ đã từng cùng người của hắc đạo có lui tới, Tô Mạn Mạn đều không có phát hiện nguy hiểm ở trong đó.
Một thiên kim tiểu thư như Tô Mạn Mạn, cũng giống như Tố Tâm, được bảo hộ quá tốt.
Tô Mạn Mạn giận không có chỗ phát tiết, con mắt híp lại, nếu như không phải Tô Mạn Mạn cảm thấy Lý Mục Dương là một người nhìn yếu ớt bệnh tật thì chắc chắn Tô Mạn Mạn đã động thủ rồi!
“Tôi xem anh ta không chỉ bị tàn tật Mà não cũng tàn tật!” Tô Mạn Mạn nói với Tố Tâm: “Cô không cần tin lời nói của cái người não tàn kia, cái gì mà chú ý dưỡng nữ gì gì đó cũng không có quan hệ gì với cô, hơn nữa nếu là thật bị bắt cóc, bây giờ người nhà người ta đã sớm báo cảnh sát, tôi cũng không tin anh ta bắt cóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-chi-yeu-em/2133279/chuong-1457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.