Khương Trình Viễn thấy đứa trẻ nho nhỏ được dì Phúc ôm vào trong ngực xoay đầu lại, không nhịn được nhấc chân đi tới chỗ bên này, nhưng lúc cùng Phó Kiến Văn bốn mắt nhìn nhau lại sợ Phó Kiến Văn chú ý, bước chân miễn cưỡng ngừng lại, người đứng ở trong sân không nhúc nhích.
Phó Thiên Tứ nhấc lông mày, chỉ cảm thấy ánh mắt của Khương Trình Viễn nhìn xem Đoàn Đoàn có chút lạ quái...
“Làm sao không gặp Phúc Tử!” Tố Tâm cười đánh vỡ lúng túng.
“Hôm nay Đoàn Đoàn muốn tới, cho nên dì đã đem Phúc Tử đưa đến cửa hàng thú cưng tắm rửa rồi! Ở ngay đầu hẻm... Một lúc tắm xong phúc tử liền sẽ tự mình trở về!” Chú Phúc cười nói.
“Tiểu tử này là ai! Dáng dấp thật soái nha!” Chú Phúc nhìn Phó Thiên Tứ đang đứng ở bên cạnh Tố Tâm, cười nói, “Đây là em trai của Tiểu Tâm sao!”
Tiểu Lục trước đây chú Phúc đã từng thấy, tự nhiên có thể nhận ra, còn Phó Thiên Tứ chính là lần đầu tới cửa, Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm không có chủ động giới thiệu, chú Phúc khó tránh khỏi sẽ hỏi. Vừa nghe lời này, lỗ tai của Phó Thiên Tứ đỏ rối tinh rối mù trong nháy mắt, cậu ta nghiêng đầu nhìn về phía trong sân, không lên tiếng.
Trong lúc nhất thời Tố Tâm còn không biết nên giới thiệu Phó Thiên Tứ như thế nào, dựa theo bối phận... Phó Thiên Tứ chính là cậu của Phó Kiến Văn, cũng coi như là cậu của Tố Tâm.
“Đi vào trước! Đi vào lại nói! Đều đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-chi-yeu-em/2133217/chuong-1395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.