Chương trước
Chương sau
Không phải Phó Kiến Văn không muốn Tố Tâm, mà là cô đã quá mệt nhọc, từ trong đáy mắt của cô có thể nhìn ra tia máu đỏ, cho nên thứ cô cần là một giấc ngủ...

Cho nên Phó Kiến Văn không đành lòng.

Anh đem khăn tắm thả lại vào phòng tắm, lúc đi ra vô ý thoáng nhìn vào trong phòng tắm, Tố Tâm vẫn chưa có ném hẳn một đống que thử thai đi.

Phó Kiến Văn ngẩn ra, không biết đây là vật gì, anh cầm lấy nhìn một mắt... Tất cả đều là một vạch!

Không hiểu những vật này là vật gì, mặt trên cũng không có bất kỳ chữ viết nào để Phó Kiến Văn hiểu rõ.

Cho đến khi anh cầm lấy một cái, trên đó viết “Chưa mang thai”, Phó Kiến Vân mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, hoá ra những thứ này là que thử thai.

Tố Tâm... Rất gấp muốn mang thai sao!

Phó Kiến Văn không tự chủ nhìn về phía bên ngoài phòng tắm nhìn lại.

Tố Tâm nằm đưa lưng về phía phòng tắm, ngủ say sưa...

Có phải do anh nói muốn đứa trẻ, cho nên đã gây áp lực cho Tố Tâm hay không!

Mặc dù Phó Kiến Văn nói muốn Tố Tâm sinh một đứa trẻ của bọn họ, nhưng cũng chỉ là muốn thuận theo tự nhiên mà thôi, cũng không phải gấp gáp muốn cô mang thai.

Phó Kiến Văn gác que thử thai trong tay lại, anh vẫn luôn cảm thấy nếu như đứa trẻ đến rồi, thì nhất định sẽ thật cao hứng, nhưng đứa trẻ không có tới thì anh có thể cùng Tố Tâm tiếp tục loại kịch liệt kia, cũng rất tốt đẹp!

Đem que thử thai thả về, Phó Kiến Văn từ trong phòng rửa tay đi ra, lên giường ôm Tố Tâm.

Ngày mai, vẫn là nên nói chuyện này một chút, để cho Tố Tâm không cần phải có áp lực quá lớn trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.