"Tôi đuổi theo trước!"
Vưu Nại Nại nói xong, cúp điện thoại, một đường điên từ trên cầu thang bộ chạy xuống đuổi người.
Lúc xuống lầu, Vưu Nại Nại chỉ có thể nghe được tiếng gió cùng tiếng huyết dịch lưu động của mình.
Những năm này, những người chủ mà Vưu Nại Nại đi theo bên người làm bảo tiêu, chưa từng xảy ra vấn đề gì!
Lần này Tố Tâm, cùng với những người chủ khác của Vưu Nại Nại không giống nhau, khoảng thời gian này ở chung với Tố Tâm đối với Vưu Nại Nại mà nói, không giống như trước đây, Tố Tâm cũng coi Vưu Nại Nại là bạn, cùng nhau ăn cơm cùng nhau tán gẫu!
Lần này mặc dù là tình bạn hay tình yêu, đều không bảo mà đến cùng một lúc, này trực tiếp khiến một người nhiều năm không có bạn bè như Vưu Nại Nại đúng thật là có trải nghiệm khác.
Từ nhỏ đến lớn Vưu Nại Nại đều không có bạn bè, một người đều không có...
Khi còn bé, người lớn xung quanh đều không để cho đứa trẻ nhà mình cùng Vưu Nại Nại chơi, bởi vì cha của Vưu Nại Nại là một tội phạm chuyên đi lừa dối, ông ta vô cùng dẻo miệng, hầu như lừa được toàn bộ thôn xóm cùng thôn bên cạnh, cầm hết những tài sản mà thôn dân kia dành dụm cả đời sau đó biến mất không thấy tung tích.
Từ nhỏ Vưu Nại Nại liền bị bắt nạt, bị người người mắng chính là con gái của tội phạm, không người nào nguyện ý chơi với cô, quan tâm cô.
Sau đó, Vưu Nại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-chi-yeu-em/2132650/chuong-967-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.