Chương trước
Chương sau
Dì Lý dùng tạp dề xoa xoa tay, cười thở dài một hơi, đứa trẻ phải ở cùng với mẹ của mình, Đoàn Đoàn ở với mẹ cả người đều sáng sủa!

Kỳ thực không chỉ Đoàn Đoàn, ngay cả Phó Kiến Văn, dì Lý cũng đều cảm thấy không giống trước đây.

Trước đây cả người Phó Kiến Văn đều cho người khác cảm giác là loại cao cao tại thượng lạnh lẽo cứng rắn, hiện tại lúc ở nhà, khóe mắt đuôi lông mày của Phó Kiến Văn đều mang ý cười.

Như vậy thật tốt!

Khoé môi dì Lý mỉm cười, kêu một tiếng Miêu Miêu, sau đó quay đầu đi vào trong nhà.

...

Tố Tâm cho rằng chú Hồ sẽ đem bọn họ đưa đến cửa sân bay rồi đi, nhưng cô lại thấy chú Hồ trực tiếp lái xe vào sân bay...

Tố Tâm mặt bất ngờ quay đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn, thấy Đoàn Đoàn đang quỳ ở trên đùi anh nhìn ra phía ngoài, còn Phó Kiến Văn thì đang tay giơ điện thoại nói chuyện với ai đó.

"Đúng, cậu không nghe lầm, khoảng thời gian này toàn bộ quản lý cấp cao đều mang lương nghỉ ngơi..." Phó Kiến Văn vừa nói vừa mỉm cười, "Những năm này tôi không nghỉ các cậu cũng đều không có thời gian nghỉ, lần này bất kể là xuất ngoại du lịch hay là cái gì, mọi tri phí quay về tìm trợ lý Lục để tri trả."

Xe mới vừa dừng hẳn, Tố Tâm chỉ thấy có một người đang chạy tới chỗ bọn họ, chính là Phó trợ lý tiểu Lục của Phó Kiến Văn.

Tiểu Lục kéo một bên cửa xe ra, cười gật đầu đối với Tố Tâm: "Phó phu nhân!"

Tố Tâm từ trên xe bước xuống, thấy tiểu Lục không có mặc âu phục, cũng không phải áo sơ mi trắng, bên ngoài cũng không đeo thẻ mà chỉ ăn mặc một bộ quần áo thể thao bình thường, Tố Tâm hỏi một câu: "Tiểu Lục, cậu cũng đi sao!"

Phi trường gió rất lớn, giọng nói của Tố Tâm cơ hồ bị dập tắt.

Tố Tâm quấn chặt lấy áo khoác, mũ lưỡi trai trên đầu bị gió hất bay, tóc tai bay tán loạn.

Tiểu Lục đưa tay đi bắt, nhưng không kịp, cậu vội vã đuổi theo,

Tố Tâm híp mắt lại, nhìn thấy tiểu Lục nhặt được mũ lưỡi trai màu đen ở trên mặt đất rồi chạy chậm về, cô đưa tay tiếp nhận sau đó nói cám ơn với tiểu Lục, lại hỏi thêm một lần xem tiểu Lục có phải cũng đi hay không.

Tiểu Lục gật đầu, giọng nói rất lớn: "Đúng vậy Phó phu nhân, Phó tổng để cho tôi đi theo, nói chủ yếu chăm sóc Đoàn Đoàn!"

Tố Tâm đem tóc của mình vén ra sau tai, cũng nói to một câu: "Khổ cực cho cậu rồi!"

"Không khổ cực không khổ cực!" Tiểu Lục vội nói.

***********

Kịch hay còn ở phía sau, chờ đợi Sở gia điêu đứng

Các nàng hãy like, cmt và bỏ phiếu cho shu nha
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.