Chương trước
Chương sau
Phó Thiên Tứ bị Lư Thanh Mai kéo đến nỗi cổ tay đau nhức: "Con đã lớn như thế rồi, còn cần mẹ dắt mới đi được sao!" 

Lư Thanh Mai quay đầu nhìn về phía Tố Tâm, lúng túng cười cười, một bộ ôn nhu nói: "Được được được... Con không phải là trẻ con, là mẹ không tốt!" 

Tố Tâm nhìn xem hai mẹ con nhà này, lại cúi đầu đem điện thoại di động cất vào trong túi xách. 

Sau đó ở lễ đính hôn Phó Thiên Tứ, Tố Tâm tận lực hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của mình xuống, sau đó tìm tới Đoàn Đoàn, mang theo nhóc ngồi ở một nơi yên tĩnh cùng Đoàn Đoàn ăn bánh gatô. 

Tầm mắt lại không tự chủ được tìm Phó Kiến Văn ở trong đám người kia, anh đang đứng trong đám người đó, một tay bỏ túi, một tay bưng chén rượu, tư thái tao nhã tự phụ. 

Mấy người nổi danh trong thương trường đang tụ lại cùng nhau nói giỡn, Phó Kiến Văn nghiêm túc lắng nghe, khóe môi hơi mỉm cười, cũng không nói chen vào, nhưng mặc dù là như thế, Phó Kiến Văn thân cao chân dài đứng ở trong đám người đó, vẫn làm cho người ta cảm thấy kính nể. 

Không thể không nói, Phó Kiến Văn thực sự rất chói mắt, bất luận đem anh để ở nơi đâu, anh mãi mãi cũng sẽ nổi trội hơn người khác. 

Ví dụ như trong trường hợp ngày hôm nay, tuy Phó Kiến Văn không phải nhân vật chính, nhưng vẫn nổi bật vô cùng. 

Tựa hồ như có cảm ứng, tầm mắt của Phó Kiến Văn hướng về phía Tố Tâm nhìn lại. 

Tầm mắt của hai người quấn quýt lấy nhau, Phó Kiến Văn mỉm cười với Tố Tâm, nụ cười tự tiếu phi tiếu kết hợp với gương mặt lạnh lẽo cứng rắn cương nghị của Phó Kiến Văn, thật sự là quá mê hoặc lòng người. 

Biết Phó Kiến Văn cố ý, thính tai của Tố Tâm nhẹ nhàng ửng hồng, không cam lòng chịu thua, cô cũng nở nụ cười thật tươi với Phó Kiến Văn... 

Con mắt của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng nhíu lại, nụ cười của Tố Tâm, phảng phất khiến cho đại sảnh tráng lệ đều trở nên thất sắc. 

Có người theo ánh mắt của Phó Kiến Văn nhìn qua, nhìn thấy được nụ cười của Tố Tâm, nụ cười như yêu tinh mê hoặc lòng người, nụ cười long lanh trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo, thật giống như yêu tinh bay đến hút hồn đàn ông. 

Tố Tâm vẫn luôn rất đẹp, mà lại là loại tinh xảo đẹp đẽ như búp bê sứ vậy! 

Chỉ là bình thường Tố Tâm không hay trang điểm cho nên gương mặt có chút nhợt nhạt, lại không hay biểu lộ ra bên ngoài, cho nên không có ai biết... Tố Tâm cười rộ lên lại đẹp như vậy! 

Trước đây người khác luôn nói vẻ đẹp của Tố Tâm không giống với Bạch Hiểu Niên, Tố Tâm là loại xinh đẹp tinh xảo cao quý, còn Bạch Hiểu Niên là loại xinh đẹp giống như hồ ly tinh. 

Hôm nay, sợ là câu nói này phải nói lại rồi. 

"Đó là!" 

Có người nhìn về phương hướng của Tố Tâm, theo bản năng hỏi ra lời. 

"Cô gái đó giống như là Tố Tâm, vợ của Phó Kiến Văn!" 

Phó Kiến Văn nhìn chằm chằm Tố Tâm một mắt, xoay người, tiện tay đem chén rượu đặt ở một bên, nói: "Thật không tiện, xin lỗi không tiếp được!" 

Phó Kiến Văn để chén rượu xuống, sau đó đi về phía Tố Tâm. 

********* 

Anh Phó nhà ta lại có sắc quên bạn rồi này 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.