Chương trước
Chương sau
Tố Tâm một mực không hé răng từ đầu tới bây giờ như là nghe được chuyện cười, biết Phó Thanh Tuyền muốn chèn ép Phó Kiến Văn, nhưng cũng không cần quá rõ ràng như vậy chứ.

Sắc mặt của Mục lão tiên sinh quả thực quá khó coi.

"Mục lão tiên sinh..." Tố Tâm mỉm cười mở miệng, "Ngài cũng biết, Mục Quảng Phác là cháu trai của ngài, là đứa trẻ nhà ngài, cho nên mặc kệ phạm phải sai lầm gì, đều không đến nỗi phạt nặng như vậy! Nhưng Mục Quảng Phác không phải là đứa trẻ của tất cả mọi người trên thế giới này, không phải tất cả mọi người đều có thể tha thứ cho hành vi của Mục Quảng Phác, lúc trước cháu từng nghe qua một câu nói, trong nhà không dạy đứa trẻ, ra ngoài xã hội sẽ dạy cho hắn mấy trăm lần! Cháu nhớ Mục thiếu gia đã từng bị lên tân văn vì chuyện quấy rối tình dục..."

"Cô là cái thứ gì! Nơi này nào đến phiên cô nói chuyện!"

Tố Tâm lời còn chưa nói hết, Phó Thanh Tuyền liền vỗ vào ghế dựa một cái, sau đó chỉ vào mũi Tố Tâm mắng.

Màu mắt của Phó Kiến Văn chìm xuống, còn chưa há miệng, cửa thư phòng liền bị đẩy ra.

Thư kí Tống một mặt lúng túng đi theo bên cạnh Tố lão tiên sinh, khi Tố lão tiên sinh còn trẻ tác phong luôn dũng mãnh, bây giờ tuy đã già nhưng cũng không bị mất đi... Khiến cho trợ lý Lưu cũng không thể ngăn cản!

"Phó Thanh Tuyền, khẩu khí của ông thật là lớn! Cháu gái của tôi chính là cái thứ gì! Ông nói cho tôi nghe một chút xem cháu gái của tôi chính là cái thứ gì!"

Năm xưa ở trường học, Tố lão tiên sinh cùng Phó Thanh Tuyền cũng coi như là bạn bè, sau đó ra trường, Tố gia cùng Phó gia cũng không qua lại nhiều, hai người lại càng ít gặp.

Tố Tâm sợ hết hồn, đứng lên: "Gia gia!"

Đây đã là lần thứ hai thư kí Tống không cản nổi người, ông ta cũng là rất phiền muộn!

Thư ký Tống cũng đã nói với Tố lão tiên sinh rồi, trong thư phòng xảy ra chút chuyện cần giải quyết, không tiện để Tố lão tiên sinh đi vào, nhưng Tố lão tiên sinh lại nói cháu gái của ông cũng ở bên trong, ông làm sao lại không thể vào!

Thêm vào trợ lý Lưu cũng lôi kéo thư ký Tống ra, đúng là... không thể ngăn cản.

Phó Thanh Tuyền đau đầu, hắn đứng lên: " Lâm Đức Mậu, ông..."

Cô ta cũng không phải cháu gái của ông, lời này Phó Thanh Tuyền đến cùng không có nói ra, chỉ nói: "Ông xem giáo dưỡng của đứa nhỏ này một chút, trưởng bối nói chuyện, nơi nào đến phiên cô xen vào!"

"Giáo dưỡng của con cháu nhà tôi rất tốt! Toàn bộ cái thành phố A này con cháu nhà chúng tôi nói đứng thứ hai thì không ai dám nói đứng thứ nhất!" Giọng nói của Tố lão gia tử ồ ồ, cái cổ đều tức đến nghẹn rồi, ông chỉ vào Phó Thiên Tứ, "Chỉ dựa vào việc thằng nhãi con này nhà các người mắng chửi giám đốc đài truyền hình, mà ông cũng dám chỉ trích sự giáo dưỡng con cái nhà người khác, mặt ông có đau hay không! Nhà mình còn chưa lo xong, còn dám quơ tay múa chân với đứa trẻ khác! Ông cũng hay ho lắm!"

*********

Thích bắt nạt chị Tâm không hử rồi tất cả sẽ biết tay

Các nàng đừng quên like, cmt và bỏ phiếu cho shu nhaaa
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.