Chương trước
Chương sau
Ý của thư ký Tống chính là đi vào chung! Một mình ông ta đi vào làm gì! Chuyện này vốn là chuyện của Phó Kiến Văn, ông ta là người đến làm hòa, Phó Kiến Văn lại bảo một mình ông đi vào! Đạo lý gì!

"Thư kí Tống, Phó gia gia để tôi tới xem xảy ra chuyện gì rồi."

Tố Tâm nghiêng đầu liền thấy Sở Tầm ăn mặc một thân lễ phục màu đen dài, dáng người thướt tha uyển chuyển, giẫm lấy giày cao gót đi tới.

Hôm nay thật đúng là náo nhiệt! Ngay cả Sở Tầm cũng tới...

Sở Tầm gật đầu với Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn một cái, đàng hoàng trịnh trọng nhìn về phía thư kí Tống, hỏi: "Làm sao vậy!"

Không ngoài dự liệu, người phụ nữ trung niên kia vừa khóc rống lên vừa tố cáo, bà ta duỗi tay chỉ vào Tố Tâm: "Cô ta còn uy hiếp hai mẹ con chúng tôi không được nói chuyện này ra ngoài, hơn nữa Phó tiểu thiếu gia cò nhốn nháo muốn đánh chúng tôi!"

Tố Tâm một mực đứng ở một bên không hé răng, ai biết người phụ nữ trung niên kia có thể đổi trắng thay đen như vậy được cơ chứ.

Sở Tầm quay đầu nhìn về phía Tố Tâm, một bộ muốn hỏi xem là chuyện gì xảy ra.

Người bên ngoài cũng đều cảm thấy Tố Tâm chính là vợ của Phó Kiến Văn, thời điểm như thế này tất nhiên là giữ gìn Phó Kiến Văn, cho nên chuyện uy hiếp người khác không cho phép người ta đem chuyện này làm lớn lên cũng là điều đương nhiên.

"Vị phu nhân đang nói này, trước tiên có thể đem điện thoại di động mà bà đã cướp của tôi trả lại cho tôi không! Chúng ta hãy để cho người khác nhìn xem, rốt cuộc là tôi làm sao uy hiếp bà! Uy hiếp bà mà điện thoại di động của tôi lại có chân chạy tới trong tay bà!"

Tố Tâm không nhìn Sở Tầm, tựa như cười mà không phải cười nhìn qua người phụ nữ trung niên kia, tiếng nói từ từ: "Sau lưng khuyến khích con gái của mình làm loạn lễ đính hôn của con gái Mục gia cùng con trai của Phó gia, lại sui khiến con gái của bà đi câu dẫn chồng tôi, là bà cảm thấy chồng của tôi mắt mù, hay là thật sự cảm thấy con gái vag đẹp như thần Tiên!"

"Cô nói bậy!" người phụ nữ trung niên không tiếp thu.

"Có phải tôi nói bậy hay không trước tiên không nói, bà có dám đem điện thoại di động trả lại cho tôi, mở video bên trong ra để cho tất cả mọi người nhìn một chút!" Tố Tâm một chút đều không nóng nảy, âm thanh không nhanh không chậm.

Người phụ nữ trung niên cầm điện thoại trong tay, ở dưới tất cả con mắt của mọi người đang nhìn tới, bà ta cũng không tiện xoá cái video này đi, chỉ có thể đem điện thoại di động gắt gao siết chặt trong lòng bàn tay: "Ai nói đây là điện thoại của cô!"

Phó Thiên Tứ đều bị chọc cười: "Cứ tưởng là tôi không cần mặt mũi, không nghĩ tới có người còn không biết xấu hổ hơn so với tôi!"

*********

Khá buồn ngủ nhưng vẫn cố trả đủ chương cho mọi người hôm nay nha! Các nàng buồn ngủ thì ngủ trước đi rồi mai dậy đọc ủng hộ shu nhé
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.