Chương trước
Chương sau
"Lão gia tử..." trợ lý Lưu cười bất đắc dĩ, cầu viện liếc nhìn Tố Tâm, "Bác sĩ nói rồi, mắt của ngài không thích hợp xem màn hình điện thoại thời gian quá lâu!"

Lão gia tử ngước liếc mắt nhìn trợ lý Lưu: "Bác sĩ nói phổi của cậu không tốt, cho nên cậu hút ít thuốc thôi, nói cậu có nghe đâu!"

Trợ lý Lưu: "..."

"Năm mươi bước cười một trăm bước!" Tố lão gia tử thu hồi điện thoại, tháo kính lão xuống đưa cho trợ lý Lưu, hai con mắt thâm thúy nhìn về phía Tố Tâm, "Phó Kiến Văn đối với con thế nào!"

Tố Tâm cười gật đầu: "Anh ấy đối với con rất tốt..."

Tố lão gia tử không có dễ dàng tin tưởng lời nói của Tố Tâm, ông đánh giá Tố Tâm từ trên xuống dưới một hồi, chau mày: "Sao lại gầy như vậy!"

Bao nhiêu năm không gặp Tố Tâm, đứa nhỏ này đều là tránh ông, Tố lão gia tử không phải không biết!

Hôm nay Tố lão gia tử vốn là không muốn đến tham gia lễ đính hôn của người con riêng này, sau đó ngẫm lại...

Bởi vì, từ nhỏ Phó Thanh Tuyền cùng Tố lão gia tử chính là bạn học, lần này tới cũng coi như là vì cho nhau mặt mũi vì cùng nhau làm ăn trên thương trường, Phó Thanh Tuyền lại mắt cao hơn đầu, Tố lão gia tử cũng không thích chút nào!

Thứ hai, chính là đứa bé kia mặc dù là con riêng, nhưng được sinh ra cậu ta cũng không thể tự mình lựa chọn, đứa trẻ vô tội.

Thứ ba, Tố lão gia tử cũng muốn nhìn xem hôm nay có thể ở nơi này nhìn thấy Tố Tâm hay không.

"Bởi vì phải lên hình, phải gầy một chút lên hình mới đẹp." Tố Tâm giơ tay bưng khuôn mặt nhỏ của chính mình, cười cười đối với Tố lão gia tử.

"Gầy như vậy lên hình có gì đáng xem!" Tố lão gia tử chau mày, "Con sắp xếp thời gian để về nhà nghỉ ngơi, để dì Mã bồi bổ thân thể cho con, đừng để đến lúc gầy như vậy mà mang thai, như vậy không tốt!"

Giọng điệu của Tố lão gia tử trước sau như một không thể thương lượng, nắm đấm bên người của Tố Tâm nắm chặt, lời nói sẽ không lại trở về cuối cùng cũng không thể nói ra.

Dưới ánh đèn sắc màu ấm áp, Tố lão gia tử nhìn xem mắt tiệp của Tố Tâm buông xuống, hai tay ông chống ở tay vịn ghế sô pha đứng lên, chỉnh lại âu phục của mình một chút, mở miệng: "Trước khi trở về nhớ gọi điện thoại cho nãi nãi của con, bà ấy nhất định sẽ rất vui vẻ!"

Nghe nói như thế, trợ lý Lưu cho rằng hai ông cháu đã nói ra, trong lòng có phần cao hứng, vô cùng có ánh mắt giúp Tố lão gia tử mở cửa phòng.

Nhìn theo bóng lưng Tố lão gia tử ra ngoài, Tố Tâm còn đứng ở trong phòng nghỉ ngơi, trợ lý Lưu nghĩ Tố Tâm cũng muốn đi ra, liền không đóng môn.

Tố Tâm mới vừa đi ra, liền nghe có người mắng Phó Kiến Văn...

********

Đố các nàng đoán được ai dám chửi Phó Kiến Văn nào? Khó nha.hihi

Hãy like, cmt và bỏ phiếu cho shuu nhaaa
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.