Chương trước
Chương sau
Tống Hiểu vẫn là có chuyện không thể nói ra với Tố Tâm.

"Cậu đi đâu vậy!" Tố Tâm hỏi.

"Muốn ra nước ngoài giải sầu một chút..." Tống Hiểu dùng ngón tay gạt đi khóe mắt mới vừa tràn ra một giọt nước, đưa tay đẩy cửa xe, xuống xe, giọng ai oán nói một câu, "Trong nước thật nhiều phiền phức!"

Tiến vào trong nhà, Tống Hiểu trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, Tố Tâm ở trong phòng bếp nấu cháo.

Tố Tâm đứng ở kệ bếp, đợi nước sôi, đồng thời nhắn cho Phó Kiến Văn một tin nhắn, nói cho anh hôm nay cô có việc không đi đến chung cư vân đỉnh được, bảo Phó Kiến Văn nghỉ ngơi thật tốt, nếu như Phó Kiến Văn cần dùng xe gấp, phiền anh có thể nhờ trợ lý tới chỗ cô lấy được không, cô không đi được.

Tin nhắn mới vừa gửi đi, Phó Kiến Văn đã gọi điện thoại tới.

"Sao anh còn chưa nghỉ ngơi!" Tố Tâm trong giọng nói khó nén bất ngờ.

"Buổi tối em còn dự định đến chung cư vân đỉnh sao!"

Bên kia điện thoại, Phó Kiến Văn mỉm cười, giọng nói chầm chậm vang lên bên tai Tố Tâm, làm cho lỗ tai cô nhẹ nhàng nóng lên.

Tố Tâm cố ý đổi chủ đề: "Anh không ở chung cư vân đỉnh nữa sao!"

"Đúng vậy, ở thành phố B xảy ra chuyện cần phải giải quyết, tôi lên máy bay rồi."

Lo lắng Phó Kiến Văn quá mệt mỏi, Tố Tâm còn chưa nói ra miệng, liền nghe thấy Phó Kiến Văn nói tiếp: "Đến thành Phố B tôi sẽ điện thoại cho em, buổi tối sẽ gọi điện chúc em ngủ ngon."

Giọng nói từ tính trầm thấp của Phó Kiến Văn vang lên, rót vào tai Tố Tâm.

Nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, anh còn nhớ buổi tối ngày hôm ấy ở chung cư vân đỉnh cô từ chối anh đã nói những câu kia.

Mặt cô đỏ bừng, có phần nóng lên.

Thấy nắp nồi cháo bị bồi ra, Tố Tâm vội vàng nói tạm biệt Phó Kiến Văn sau đó cúp điện thoại, vội vàng tắt bếp.

Tố Tâm mới vừa múc cháo ra bát, đã thấy Tống Hiểu xách hành lý từ bên trong phòng ngủ đi ra.

Đem cháo đặt lên trên bàn ăn, Tố Tâm bình tĩnh nhìn về phía Tống Hiểu...

Tống Hiểu hít sâu một hơi, nhẫn nhịn tiếng nấc mở miệng: "Mình đã không muốn ở trong nước thêm một giây nào nữa rồi, mình ngột ngạt quá."

Tố Tâm cởi tạp dề xuống, đặt cạnh chén cháo, gật đầu: "Mình đưa cậu đi..."

"Cậu không cần đưa mình đi đâu, đến bệnh viện đi! ba ba của Hiểu Niên buổi trưa hôm nay bị tai nạn xe cộ, người đang ở trong bệnh viện."

...

Gọi điện thoại cho Bạch Hiểu Niên xong, Tố Tâm đưa Tống Hiểu xuống dưới lầu, giúp cô bắt xe xong mới chạy tới bệnh viện.

Cha của Bạch Hiểu Niên bị tai nạn giao thông nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ bị thương ngoài da... Cánh tay khâu hai mũi, nghiêm trọng chính là xét nghiệm ra bị ung thư phổi.

Nhớ tới Tống Hiểu trước khi lên xe, từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ đưa cho Tố Tâm: "Những năm này Hiểu Niên tích cóp để mua xe như vậy chắc vẫn còn nợ trả góp rất nhiều, ở trong này có hơn hai trăm triệu, nếu như không đủ thì bảo mình, mình lại nghĩ cách, mật mã chính là số phòng kí túc xá của chúng ta, lập lại hai lần."

Tố Tâm không có thay Bạch Hiểu Niên từ chối, cô gật đầu nhận lấy.

Tình hình của cha Bạch Hiểu Niên đã không thể tiến hành phẫu thuật.

Bác sĩ kiến nghị Bạch Hiểu Niên có thể cho cha mình uống thuốc ngăn chặn tế bào ung thư để kéo dài thời gian hơn.

Bác sĩ nói, nếu như Bạch Hiểu Niên có điều kiện, có thể cân nhắc dùng thuốc của người đoạt giải Nobel Sinh học Liễu Minh Thần nghiên cứu ra, nó giúp khống chế tế bào ung thư vô cùng hiệu quả, chỉ là giá cả tương đối đắt, một bình dùng trong một tháng rơi vào khoảng hơn hai mươi triệu.

Nếu như điều kiện gia đình của Bạch Hiểu Niên điều không tốt, có thể dùng sang loại thuốc khác, tuy nhiên hiệu quả không tốt bằng.

Sắp đến đoạn gay cấn, cả nhà có đón chờ không nào??? Hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhaaaa
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.