Nói hay lắm, Bạch Hiểu Niên cô mới chỉ gặp Phó Kiến Văn có mấy lần mà còn nhận ra được mà Tố Tâm chỉ thiếu chút nữa thôi đã kết hôn cùng Phó Kiến Văn rồi còn không nhận ra!
Khoé môi Bạch Hiểu Niên đột nhiên lộ ra một ý cười, lấy cùi chỏ huých huých vào cánh tay Tói Tâm: "Ghen à!"
"Cậu đừng có nói linh tinh!"
Tố Tâm lúng túng, để chén cà phê xuống, lại lấy thêm một viên đường bỏ vào.
"Trong lòng đắng, cho nhiều đường hơn nữa cũng vô dụng!" Bạch Hiểu Niên chế nhạo Tố Tâm, "Chắc do bọn chó săn ghép vớ vẩn thôi, không cần coi là thật đâu..."
Lời này của Bạch Hiểu Niên là để an ủi Tố Tâm, chứ ghép cái nỗi gì... Tô Mạn Mạn ôm Phó Kiến Văn là thật, không thể giả được, Phó Kiến Văn cũng không đem người đẩy ra mà là dìu lên xe cũng là thật.
Bỏ thêm viên đường, mùi vị cafe đến cổ lại thấy chát chát, Tố Tâm nắm chặt cái chén cụp mắt, trong hơi thở chính là mùi thơm mù mịt của cafe, thấy chung quanh không ai, cô mới từ từ mở miệng, tiếng nói bình thản.
"Sự việc liên quan đến Phó Kiến Văn, ở lập trường của mình, mình thấy chẳng có gì to tát."
Bạch Hiểu Niên mím môi không nói, chỉ cụp mắt uống cafe, cô đoán Tố Tâm nói như vậy... Phải hay không trong lòng còn chưa bỏ xuống được Hứa Khai.
Tố Tâm ngồi ở ghế salon cạnh cửa sổ, một tay chống dưới cằm, nhìn ra phía ngoài, nhớ tới vừa nãy đồng nghiệp vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-chi-yeu-em/2131755/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.