Đoàn Đoàn kéo Tố Tâm: "Mẹ..."
"Ơi...!" Tố Tâm cúi đầu ôn nhu nói.
"Mẹ cũng mặc..."
"Bạn nhỏ thật đáng yêu! Là muốn cùng mẹ mặc quần áo gia đình sao!"
Nhân viên thấy Đoàn Đoàn đáng yêu chứ không phải nói theo lấy lòng, khi Tố Tâm dắt Đoàn Đoàn vào cửa hàng, nhân viên kia đã đi ra gọi đồng nghiệp của mình ra nhìn Đoàn Đoàn từ lúc nào rồi.
Chịu không nổi ánh mắt chờ đợi của Đoàn Đoàn, Tố Tâm đành nhờ nhân viên kia lấy bộ quần áo nữ xuống.
Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn một lớn một nhỏ đứng ở trước gương, ăn mặc giống nhau như đúc, Đoàn Đoàn cười vô cùng xán lạn, thoả mãn.
"Cô gái... cô và Bảo Bảo mặc thật đẹp, tôi giúp cô cho quần áo vào túi nhé!."
Nhân viên đặc biệt nhiệt tình, đã đem quần áo của hai người gói lại.
Tố Tâm muốn giải thích nhưng lại không biết nói gì, đành lúng túng mỉm cười gật đầu, đem thẻ đưa cho nhân viên.
Góc áo lại bị Đoàn Đoàn kéo, tay nhỏ của Đoàn Đoàn lại chỉ nốt bộ quần áo còn lại: "Ba ba..."
Tố Tâm: "..."
Cùng Đoàn Đoàn mặc quần áo giống nhau cô có thể tiếp nhận, nhưng cùng Phó Kiến Văn...
Trong đầu nghĩ đến hình ảnh Phó Kiến Văn mặc cái bộ quần áo kia, không hiểu sao cô lại cảm thấy yết hầu khô khốc.
"Ba ba thích mặc âu phục."
Lời nói này Tố Tâm có chút chột dạ, bởi vì tủ quần áo của Phó Kiến Văn cô chưa từng thấy.
"Mẹ..." Đoàn Đoàn âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-chi-yeu-em/2131749/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.