Chương trước
Chương sau
Phó Thiên Tứ dùng mu bàn tay gạt đi khoé mắt đã ửng hồng, không phải là một bữa cơm trưa thôi sao, Phó Kiến Văn không bảo cậu cùng ăn cơm chẳng lẽ cậu không tự ăn được sao. Phó Thiên Tứ hậm hực.

Người muốn cùng Phó Thiên Tứ cậu ăn cơm, có thể xếp hàng từ nơi này dài tới tận Australia!

Đi tới phòng bệnh, Phó Thiên Tứ không có gặp mẹ của cậu ta, hỏi y tá thì y tá nói là đi làm kiểm tra rồi.

Cậu cầm áo khoác của mình mặc vào, lấy điện thoại ra hẹn bạn bè đi ăn cơm.

Đi tới cửa hàng được nửa đường, Phó Thiên Tứ nhận được điện thoại của mẹ, nói là trợ lý của Phó Kiến Văn đem cơm qua, hỏi Phó Thiên Tứ ở nơi nào.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Phó Thiên Tứ mới vừa rồi còn âm u bây giờ liền xán lạn như ánh mặt trời. Nhanh chóng nói sẽ tới ngay rồi bảo tài xế taxi quay trở lại bệnh viện, tâm tình vô cùng vui vẻ gọi điện thoại cho đám bạn bảo họ ăn trước, nói anh trai cậu nhất định muốn mời cậu ăn cơm nên không thể tới được. Lại còn hào phóng bảo bữa cơm hôm nay cậu ta sẽ trả hết.

...

Trên bàn ăn, Phó Kiến Văn vô cùng tự nhiên ngồi ở bên cạnh Tố Tâm, làm cho cô cảm thấy hơi khó chịu.

Tố Tâm vừa từ chỗ của Hứa Khai rời đi, lại vô tình gặp được Phó Kiến Văn. Bây giờ lại cùng anh ngồi ăn cơm, anh lại gắp rất nhiều thức ăn cho cô khiến

trong lòng cô cảm thấy bất an.

Ngoại trừ cha mẹ cùng anh trai đã từng gắp thức ăn cho cô thì bên ngoài chưa từng có người nào làm vậy. Đã thế Phó Kiến Văn còn dùng đầu đũa của chính anh ăn chứ không phải là một đôi khác Làm cho Tố Tâm cảm thấy ngại ngùng.

Không phải Tố Tâm quá mức sạch sẽ, tuy rằng cô cùng Phó Kiến Văn đã hôn nhau mấy lần, cũng đã làm chuyện kia, nhưng gắp thức ăn cùng một đầu đũa làm cho cô cảm thấy như hai người đang gián tiếp hôn môi.

Nhớ tới những lần ăn cơm cùng Hạ Hàm Yên và Hứa Khai, Hứa Khai luôn gắp thức ăn cho cô ta, Tố Tâm nghĩ... Cái này sẽ không phải như Phó Kiến Văn nói, chính là đang nói chuyện yêu đương chứ!

Tố Tâm mất tập trung, gắp một miếng thức ăn cho vào trong miệng, lông mày hơi nhíu lại.

"Em từng nuôi mèo sao!"

Rõ ràng Phó Kiến Văn đã biết rõ còn hỏi.

Nhắc tới mèo,Tố Tâm nắm chặt đôi đũa trong tay hơn, nghĩ tới từng ở chung với Ma Cô nhiều năm.

Lời nói như nghẹn ở cổ họng, Tố Tâm há miệng, không phát ra âm thanh, gật đầu, mạnh mẽ đem thức ăn trong miệng nuốt xuống.

Bạch Hiểu Niên biết rõ Phó Kiến Văn nói lời này chính là xát muối vào vết thương của Tố Tâm.

Phó Kiến Văn chưa kịp nói thêm, điện thoại liền vang lên.

Đại khái là chuyện của công ty, Phó Kiến Văn cầm gói thuốc lá và cái bật lửa đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.

Lúc này, bên ngoài đã mưa lớn hơn.

Tố Tâm để đũa xuống, bưng nước trái cây lên uống một hớp, nước trái cây lạnh lẽo trôi cuống cổ họng cũng không che giấu được tâm tình đang biến hoá của cô, điện thoại trong túi sách của Tố Tâm cũng vang lên, Lục Tân Nam nhướn lông mày cười khẽ: "chuông điện thoại di động giống của lão Phó ghê, xem ra Tố tiểu thư cùng Lão Phó yêu thích cùng một loại nhạc."

Lời nói của Lục Tân Nam là không có ý tốt, ý của anh ta là cô với Phó Kiến Văn cùng yêu thích một loại nhạc, chính là hai người yêu nhau nên mới để nhạc chuông giống nhau.

Tố Tâm cau mày, rất không thích Lục Tân Nam có ý khác.

Nắm chặt điện thoại di động, Tố Tâm cũng đi ra nghe điện thoại, chính là Lương Mộ Lan gọi.

"Mẹ..." Tố Tâm kêu một tiếng.

Từ trong cửa nhà nhìn ra chính là Phó Kiến Văn đang đứng ở đó.Anh đang cùng đầu bên kia nói chuyện về công việc, ngữ khí có phần lạnh nhạt. Gương mặt góc cạnh, lông mày hơi nhíu trông có vẻ đang tức giận. Phó Kiến Văn đang nói chuyện, vô tình nhìn thấy Tố Tâm ở cách đó không xa, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.