Chương trước
Chương sau
Không hiểu từ đâu trong đầu Tố Tâm nhảy ra hình ảnh Phó Kiến Văn dáng người cao lớn, tin tức liên quan đến Hạ Hàm Yên... Là anh làm sao!

Từ taxi bước xuống, Tố Tâm chạy một mạch đến cửa phòng bệnh, chính lúc định đẩy cửa ra lại mất đi dũng khí...

Hai tay nắm chặt, không còn chút sức lực giơ lên đẩy cửa.

Cửa khép hờ, bên trong truyền đến tiếng Hạ Hàm Yên đang khóc nức nở, cùng tiếng nói trầm ấm an ủi của Hứa Khai.

Xuyên qua khe cửa khép hờ, Tố Tâm nhìn thấy Hứa Khai gầy yếu xanh xao, hốc mắt hãm sâu, giữa hai lông mày lộ ra sự uể oải, mặc dù là đã gầy trơ xương, nhưng trên người vẫn toát ra khí thế tao nhã.

"Được rồi việc này mặc kệ là thật hay giả, anh đều sẽ tha thứ cho em, dù sao... Bốn năm cô quạnh không phải ai cũng có thể chịu đựng, chuyện này anh sẽ cho người làm lắng xuống, đừng khóc."

"Hứa Khai, xin lỗi... Thật sự xin lỗi, buổi tối ngày hôm ấy là em uống nhiều quá, em quá nhớ anh nên mới nhầm lẫn..."

Bốn năm cô quạnh phải hay không ai cũng có thể chịu đựng!

Ma Cô không chịu được, cho nên Ma Cô đi rồi...

Tố Tâm kỳ thực cũng không chịu nổi rồi, cho nên... Mới chịu đáp ứng Hạ Hàm Yên đi tìm Phó Kiến Văn!

Chua xót trong lòng đột nhiên dâng lên, trong ngực cô vô cùng khó chịu.

Tố Tâm không có đi vào, dựa theo mép tường chống đỡ đi ra, nội tâm một mảng mờ mịt.

Cô đứng dưới bầu trời âm u, không biết có phải do đêm qua thức khuya hay không, mắt cô chua xót khó chịu quá.

Nghĩ đến lời nói của Hứa Khai nói với Hạ Hàm Yên khi nãy, Tố Tâm cảm giác mình chờ đợi bốn năm thật ấu trĩ, cô không phải là vợ của Hứa Khai, cũng không phải người yêu của anh, rốt cuộc là thứ gì có thể khiến cô chờ đợi bốn năm!

Không hiểu đáy lòng mình chờ mong bốn năm sau Hứa Khai trở về, có thể thay đổi cái gì! Hi vọng một người không thương mình đột nhiên sẽ yêu mình ư!

Tố Tâm cảm thấy mình rất buồn cười.

"Mẹ..."

Bệnh viện ồn ào, Tố Tâm mơ hồ nghe được thanh âm của Đoàn Đoàn.

Quay đầu.

Chính là Đoàn Đoàn đang mặc quần áo bệnh nhân hưng phấn chạy tới, đang định nhào tới ôm Tố Tâm lại dừng lại, ngửa đầu nhìn Tố Tâm cười không ngừng, thập phần vui vẻ.

Trên trán Đoàn Đoàn dán băng gạc, khuôn mặt nhỏ mềm trắng mịn như là một cái bánh bao nhỏ.

Tố Tâm ngồi xổm người xuống nhìn xem Đoàn Đoàn: "Ai làm con thành thế này!"

Thấy con mắt ẩm ướt của Tố Tâm, Đoàn Đoàn lấy cánh tay mũm mĩm tròn tròn của mình che ở chỗ băng gạc, cười tươi với Tố Tâm: "Không đau..."

Tố Tâm càng đau xót.

Không đợi Tố Tâm nói cái gì, Đoàn Đoàn nhìn thấy trong đám người đang bước nhanh đến chính là Phó Kiến Văn, ánh mắt sáng lên: "Ba ba!"

Tố Tâm quay đầu lại, cùng Phó Kiến Văn bốn mắt nhìn nhau, anh nheo mắt lại, không biểu tình gì, đặc biệt thâm trầm.

Hai chân thon dài của Phó Kiến Văn bước tới, khắc sâu giữa lông mày tất cả đều là mệt mỏi.

Âu phục màu đen làm cho Phó Kiến Văn thêm lạnh lùng, khí thế bức người hơn. Khiến người trước mặt anh không tự chủ mà nhường một bước.

Gặp lại Phó Kiến Văn, Tố Tâm chột dạ.

Cho dù là ở Uỷ Ban, chính là Phó Kiến Văn để cô đi, nhưng trong lòng cô hiện giờ đều cảm thấy mình là người phản bội, vô cùng hổ thẹn.

Bởi vì Hứa Khai không sớm không muộn trở về, mà ở chính thời điểm cô kí giấy trở lại. Khiến cô bỏ lại Phó Kiến Văn ở Uỷ Ban mà chạy. Nghĩ như thế nào thì cô cũng cảm thấy mình đúng là lòng lang dạ sói.

Thấy Phó Kiến Văn lại chỗ mình, Tố Tâm đứng lên, theo bản năng hướng về bên cạnh hơi di chuyển, không quấy rầy cha con bọn họ.

Phó Kiến Văn nhìn Tố Tâm một cái, khom người ôm lấy Đoàn Đoàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.