Ngày hôm sau, tiểu Khả cùng mọi người tới phòng học trên, ôn lại chặt chẽ khóa công cộng.
Học đến một nửa, cô đang cúi đầu viết thì đột nhiên cảm giác được bầu không khí xung quanh có phần xao động.
Giống như có ai đi vào giảng đường, bởi vì Lão sư vui sướng nói: “ Nhanh đi tìm vị trí ngồi đi! “
Cô ngẩng đầu muốn hỏi Trữ Chỉ Hân là ai vào lớp, nhưng vừa liếc mắt liền thấy Trữ yêu nữ mang vẻ mặt gian tà, ánh mắt gian xảo quay đầu nhìn cô.
Vừa muốn nhạo báng Trữ Chỉ Hân vài câu, bỗng nhiên bị người khác nhẹ nhàng tróc sau lưng. Cùng lúc đó Phó tiểu Khảnhìn thấy Trữ Chỉ Hân xoay mình trừng lớn hai mắt, mang theo vẻ mặt hoảng sợ nhanh chóng chuyển đến phía sau cô.
Phó tiểu Khả bị cô nhìn đến ù ù cạc cạc (*),liếc Chỉ Hân một cái rồi quay đầu xem là ai đã tróc mình.
--- ------ ------ ------ -------
(*) Không hiểu gì.
--- ------ ------ ------ -----
“ Phó tiểu Khả, cây bút của cậu này! Hôm qua quên trả lại cho cậu! “Hứa Tùng nhìn cô cười sáng lạn. Anh vừa đưa cây bút qua, vừa đem thânnhích lại gần cô: “ cảm ơn cậu vì cây bút! “
Đầu óc Phó tiểu Khả đầu óc choáng váng, tươi cười đáp lại: “ Không cần khách sáo, chỉ là một cây bút thôi......” Cầm cây bút quay đầu lại, nụ cười cứng ngắcvẫn còn nguyên vẹn trên mặt cô — Cô hoàn toàn quên thả lỏng bản thân.
Trữ Chỉ Hân bên cạnh hung hăng véo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-chi-danh-cuoc-mot-nguoi/2141697/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.