Đêm nay hẹn Chung Tình và bạn ăn cơm, Mạnh Tưởng sau khi từ công ty về liền đến thẳng nhà Luyến Kinh. Nhìn khuôn mặt Luyến Kinh không còn vẻ mệt nhọc, anh vui vẻ cười, "Ngủ no rồi à?" 
Luyến Kinh gật gật đầu, kéo dây an toàn, "Vẫn là trong nhà thoải mái nhất." 
Mạnh Tưởng mỉm cười khởi động xe, "Lần này rất bận à? Sao lại mệt như vậy?" Tuy rằng cô đã trang điểm, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy mắt cô hơi thâm, cô ngủ cũng vẫn không đủ. 
"Chạy vài vòng vòng quanh thủ đô." Cô giống như chiếc dây cót đã được vặn, không dám dừng lại nửa khắc. 
"Thu hoạch được cũng không ít." Luyến Kinh nhìn bên ngoài ôn hòa mềm mại, nhưng thật ra rất mạnh mẽ, chuyện gì cũng luôn làm hết sức. 
Luyến Kinh tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng mặt nhìn anh, thật lâu không nói chuyện. Mạnh Tưởng thấy cô trầm mặc, cười nhìn cô, "Sao vậy?" 
"Mạnh Tưởng, chúng ta còn kết hôn không?" Luyến Kinh cúi đầu, giọng nói để lộ ra sự đau đớn, chạm tới tận đáy lòng Mạnh Tưởng, tay anh không khỏi nắm chặt tay lái, chèn ép những chấn động trong lòng. 
Một lúc lâu sau, anh nhìn cô, "Luyến Kinh, em sao vậy?" 
Đúng vậy, cô sao vậy, rốt cuộc làm sao vậy? Luyến Kinh nhắm mắt lại, nhẹ lắc đầu, môi khẽ mở, "Em gặp anh ta." 
* 
Lúc Mạnh Tưởng và Luyến Kinh ngồi trong nhà ăn, nhìn người Chung Tình kéo vào, Mạnh Tưởng ngây ngẩn cả người, sau một lúc liền hạ tầm mắt, che khuất ý cười không dễ nhận ra. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-chi-can-mot-nguoi-la-em/3273541/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.