" Cảm thấy không đi được cô có thể nói một tiếng!!!"
Âu Thành Triệu cất giọng dáng vẻ không vui.
Lạc Ân Nghiên nhìn cậu suy nghĩ một lúc. Dù gì chỉ là một bữa ăn, mình cũng không keo kiệt đến nổi mà không cho cậu ta được.
" Được rồi! tôi chấp nhận. Cậu xách xuống hộ tôi đi".
Nghe được lời chấp nhận của cô Âu Thành Triệu cười nhẹ không nói nữa mà xách vali xuống cho cô. Xuống đến nhà đều thấy mọi người tập chung ở phòng khách đang ngồi nói chuyện vui vẻ, trông cũng khá nào nhiệt.
Lê Ngọc Nhi thấy Âu Thành Triệu xách vali xuống bà cười:" Chuẩn bị xong rồi sao? thế thì mau đi thôi".
Lạc Ân Nghiên sau khi thay đồ xong thì cũng bước theo sau. Cô mặc một cái váy hai dây màu trắng thoải mái để lộ xương quai xanh cùng bờ vai trắng nõn nà, khiến cho người khác nhìn vào không thể rời mắt. Âu Thành Triệu quay lại phía sau thấy cô bước từ cầu thang xuống thì ngạc nhiên, cậu không biết rằng ánh mắt hiện tại của mình như muốn dán vào cả người Lạc Ân Nghiên. Nhìn cô thật sự rất đẹp, gợi lên một nét dịu dàng mà thường ngày khó có thể thấy của cô.
Lê Ngọc Nhi nhìn thấy con trai mình nhìn chằm chằm Lạc Ân Nghiên thì lén lút cười thầm. Bà cũng rất thích Lạc Ân Nghiên bà muốn cô trở thành con dâu của mình từ lúc cô mới học lớp mười. Nhưng về vấn đề tuổi tác bà cũng cảm thấy hơi ngại cho con trai, Lạc Ân Nghiên năm nay đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-cuoc-tinh-yeu/3081376/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.