Hình bóng cao lớn, xuất hiện ngay trước mắt Lạc Ân Nghiên, ánh mắt cô hửng hờ ngước lên nhìn cậu, nhấp một ngụm rượu đỏ từ từ nuốt xuống. Bộ dạng lạnh nhạt đó cũng khiến Âu Thành Triệu cảm thấy gượng gạo. Trong lòng bực tức cảm thấy 'chỉ muốn tìm thú vui, nhưng lại không ngờ gặp được cô trong tình trạng này'. Âu Thành Triệu cố gắng nói chuyện nhẹ giọng.
"Ân Nghiên! Sao chị lại ở đây? Chỗ này không thích hợp với chị!".
"Liên quan tới cậu? Cậu được chơi nhưng tôi thì không sao? Lấy tư cách gì nói câu đó?".
Khuôn mặt Âu Thành Triệu tối sầm lại khi nghe câu nói đó, tay dấu sau lưng nắm chặt, đến cả đường gân cũng nổi lên ghê tợn. Cố kiềm nén cơn tức giận đang trào dâng trong lòng, thở một tiếng rồi nói tiếp.
"Em không có ý đó! ĐI! Đứng dậy em đưa chị về!".
"BUÔNG RA!".
"Cậu bị điên sao? Tôi chơi cái gì liên quan tới cậu sao?".
Lạc Ân Nghiên tức giận đến khuôn mặt đỏ lên, giọng nói quát lớn, đường gân trên cổ cô đều hiện lên rất rõ ràng. Âu Thành Triêu nhìn cô không rời, khuôn mặt lanh lẽo, môi mấp máy nói tiếp.
"Xem ra phải dùng biện pháp mạnh với chị!".
Nói xong câu đó cậu quay đi không quay đầu lại, Lạc Ân Nghiên lơ ngơ không hiểu cậu đang nói gì, muốn làm gì. Cả ngày hôm nay Lạc Ân Nghiên cảm thấy thật xui xẻo biết bao, hết gặp Phong Lãnh Thiên cùng Châu Ái Nghi cãi nhau một trận đã đời, giờ lại gặp Âu Thành Triệu lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-cuoc-tinh-yeu/3081336/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.