Vài ngày sau.
Hôm nay, là ngày cha mẹ Lạc Ân Nghiên bay về nước. Từ sáng sớm Âu Thành Triệu đã đến trước cửa nhà chờ cô, vì công việc mệt mỏi cô ngủ đến cả quên mất thời gian, khi tiếng chuông điện thoại vang lên thì cô mới sực tỉnh dậy.
Sợ cậu phải đợi lâu Lạc Ân Nghiên chỉ đánh răng rửa mặt, sửa soạn qua loa xong liền đi xuống nhà. Cánh cổng mở ra liền thấy chiếc porsche đậu ngay đó, Âu Thành Triệu từ trên xe bước xuống, cậu mặc một cái quần jean và một cái hoodie màu trắng đơn giản rất thoải mái. Thấy khuôn mặt chưa tỉnh ngủ của cô cậu mỉm cười trêu chọc.
“Chị giống như heo vậy, lúc nào em gọi điện cũng thấy đang ngủ hết trơn! Khuôn mặt chị còn đang ngái ngủ thấy rõ đó!”
Cô ngượng ngùng, đưa tay ra sau đầu gãi nhẹ.
“Do hôm qua tôi thức khuya làm một số việc nên dậy hơi muộn một chút!”
“Cậu tới lâu chưa?”
“Em chờ chị gần mười phút rồi!”
“haha…xin lỗi nhé! mình đi thôi, không nên để cha mẹ chờ lâu!”
“Được!”
***************
Tới sân bay quốc tế thành phố A
Lạc Ân Nghiên liền lấy điện thoại ra, nhấn vào dãy số gọi cho mẹ mình.
“Alo con gái yêu?”
“Con đã tới sân bay rồi, mọi người đang ở đâu vậy?”
“A…chờ mẹ một tí hai gia đình sắp ra tới nơi rồi”
Vừa dứt câu, phía xa xa kia Lạc Ân Nghiên đã nhìn thấy cha mẹ cô và cha mẹ Âu Thành Triệu. Cô khuôn mặt cười vui vẻ nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-cuoc-tinh-yeu/3081326/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.