Dường như để nói ra câu ấy Âu Thành Triệu đã phải dùng hết sức bình sinh để nói vậy. Lạc Ân Nghiên đứng từ xa có thể thấy đôi mắt xinh đẹp ấy dần dần ửng đó, ngay cả giọng nũng nịu trẻ con thường ngày, lúc này cũng trở nên khàn khàn như sắp khóc.
Cô thấy được vết máu trên trán cậu, cái ly thuỷ tinh đã đập ngay chính vị trí mà lúc trước bị tai nạn để lại. Khi thấy bộ dạng đáng thương ấy, lần này Lạc Ân Nghiên lại không dỗ dành, không còn những lời nói yêu thương cưng chiều khi vô tình làm cậu bị thương hay giận dỗi, mà chỉ còn lại ánh mắt dửng dưng lạnh nhạt, cô hoàn toàn không để ý tới vết thương của cậu.
Chầm chậm từng bước đi lại, kéo gần khoảng cách với Âu Thành Triệu, càng đến gần cô lại càng có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của cậu. Lạc Ân Nghiên nhếch lên một nụ cười nhạt, giọng như hai người xa lạ không quen biết.
“À…cậu bảo tôi muốn ở chung với cậu, muốn chung sống với cậu một nhà? Haha đúng là 1 tháng nay tôi có muốn ở chung với cậu đấy, nhưng tôi đâu có yêu cầu cậu tới nhà tôi ở, đấy đâu được gọi là muốn đâu nhỉ? Nực cười! tôi mong rằng từ ngày mai tôi sẽ không còn thấy đống đồ dơ bẩn của cậu còn trong nhà tôi, nếu không thì đừng có trách, tôi sẽ ném bỏ đấy. CẬU, CÚT, ĐI, LÀ, VỪA!”
Nói xong ánh mắt không quên lườm cậu một cách sắc lẹm, rồi lách qua người cậu thản nhiên bước ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-cuoc-tinh-yeu/3081235/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.