Một tiếng “Cút” thật vô tình, vô tình đến nổi khiến trái tim Âu Thành Triệu cảm thấy có chút đau đớn. Cậu đặt bàn tay lên trái tim, kiềm nén lại những châm chích trong ngực. Đôi mắt xinh đẹp chứa nước, cứ thế lẳng lặng nhìn cô không nói một lời.
Cái nhìn của cậu khiến cho Lạc Ân Nghiên thật sự muốn tránh né. Cô không dám nhìn vào đôi mắt đỏ ửng đang chứa đựng bao nhiêu tủi hờn, cô không để ý hoặc không muốn để ý nữa. Lạc Ân Nghiên lạnh nhạt quay người đỡ Minh Viễn dậy, việc của cô bây giờ chính là đưa anh đi bệnh viện, chứ không phải đứng đây cảm nhận ánh mắt thâm tình của cậu. Cô liếc nhìn cậu xong cũng vội buông mắt xuống, hai người một nam một nữ lách quá người Âu Thành Triệu đi ra ngoài.
Tưởng chừng cậu sẽ không có hành động tiếp theo, nhưng bỗng nhiên Âu Thành Triệu trợn mắt quay người lại quát
“Đứng lại đó”.
Lạc Ân Nghiên vẫn không để ý, cô khoác tay Minh Viễn kéo nhanh ra ngoài, tránh việc Âu Thành Triệu sẽ tiếp tục nổi điên mà làm hại tới người vô tội.
“Đứng lại đó, chị có nghe không? Đứng lại đó cho em, Lạc Ân Nghiên, Lạc Ân Nghiên”
Cậu muốn đuổi theo cô, muốn tách cô ra khỏi người đàn ông đó không cho cô đi cùng hắn. Nhưng Nguyên Ngọc Dương một mực giữ chặt Âu Thành Triệu lại, sức lực bây giờ của cậu rất yếu, như một cọng bún yểu xìu, dù có cựa quây cũng bằng không. Âu Thành Triệu thẩn thờ nhìn bóng lưng đang dần dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-cuoc-tinh-yeu/3081220/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.