Mặc cho cô chửi xối xả, Âu Thành Triệu vẫn không nói gì, cậu đứng nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu, môi cong lên nụ cười có chút quỷ dị. Lạc Ân Nghiên cảm thấy như cậu sắp điên rồi vậy, cô nhăn mặt tay đẩy người cậu sang một bên, muốn tận dụng cái đường nhỏ bé ấy để lách đi ra ngoài.
Nhưng khi chân chưa bước ra được khỏi cửa, bỗng nhiên bất ngờ phía sau có một ngọn gió nhẹ ùa tới, một cái ôm ghì chặt đột ngột ập vào người Lạc Ân Nghiên. Cô giật mình khựng lại trong giây lát, đang tính lên tiếng chuẩn bị quát, thì lại nghe được một giọng nói nũng nịu mà cả tháng này cô chưa từng nghe.
"Đừng như thế mà! Rất nhớ chị, nhớ đến điên rồi. Chị cho em nạp pin đi, em sắp cạn kiệt sức lực mất rồi, ôm một cái nạp pin thôi"
Nói xong vòng tay cậu lại càng siết chặt hơn, khuôn mặt đẹp đẽ đang vùi vào hõm cổ cô hít hương thơm ngát vốn có. Lạc Ân Nghiên chỉ trầm tư một chút sau đó cô dứt khoát thoát khỏi vòng tay như xiềng xích kia. Cô quay lại, gương mặt không chút nào rung động, thậm chí có phần lạnh nhạt hơn.
"Đừng làm mấy trò điên khùng này nữa, nuốt không trôi!"
Dứt lời cô không chút nào lưu luyến mà quay người đi ra ngoài, chỉ để một mình Âu Thành Triệu đứng đơn độc trong nhà vệ sinh. Lúc này đôi mắt mới đây còn chứa đầy sự cưng chiều yêu thương, bây giờ lại chứa cả giông bão, báo táp, đôi mắt đào hoa ấy vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-cuoc-tinh-yeu/3081209/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.