Âu Thành Triệu ở lại bệnh viện thêm ba ngay để theo dõi. Chân tay cũng cử động được nhưng vẫn kém phần linh hoạt. Sau khi bác sĩ kiểm tra trên người cậu vài phút thì mới quyết định cho xuất viện, còn không quên dặn dò vài điều liên quan tới sức khoẻ của cậu hiện tại. Chủ yếu là các căn bệnh mà lâu nay Âu Thành Triệu có tiền sử.
Hôm nay vẫn là Lạc Ân Nghiên bên cạnh cậu, cô ngồi kế bên ôm vai trấn an để cậu có thể an tâm ngồi im cho bác sĩ kiểm tra.
Cô cũng là người đỡ đần Âu Thành Triệu về tới nhà, trước đó cô có gọi điện cho gia đình nhà Âu gia tới giúp nhưng Âu Thành Triệu lại như đứa trẻ lên ba, nằng nặc đòi bằng được đi chung với cô mà không có bất cứ ai cản trở.
Trên đường về nhà, có lẽ tâm trạng hiện giờ của cậu rất tốt, cả quãng đường cánh môi vẫn cong mà không hạ xuống, lâu lâu còn vang lên vài tiếng hát trầm ấm. Nói thật thì giọng cậu không được xem là hay lắm, nhưng với cô khi nghe vào thì cảm thấy rất êm tai.
Âu Thành Triệu vẫn luôn để đầu mình dựa vào bờ vai thon gọn, mảnh khảnh của người con gái. Người tài xế lí xe vì tò mò nên lâu lâu lén liếc nhìn xuống. Không ai biết rằng, ở một góc, đôi mắt Âu Thành Triệu đã trừng to đỏ au nhìn chằm chằm như muốn ăn thịt về phía ông tài xế. Người tài xế vì vậy mà trở nên sợ hãi, đến hó hé thôi cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-cuoc-tinh-yeu/3081111/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.