Ngồi một lúc, mái tóc khi nãy còn ẩm ẩm bây giờ đã được khô. Chỉ riêng người thanh niên kia, vì lo sấy cho cô mà quên luôn cả tóc của mình, mặc dù con trai tóc sẽ dễ khô hơn nhưng hiện tại là mùa đông, nhiệt độ lại rất thấp nên tóc sẽ khó khô hơn mọi khi.
Lạc Ân Nghiên thấy vậy bèn đứng lên nói.
"Được rồi không cần sấy cho tôi nữa, ngồi xuống đi, tôi sấy cho cậu"
Nghe cô nói vậy Âu Thành Triệu cũng không từ chối, đối với cậu được Lạc Ân Nghiên sấy tóc là một điều rất vinh hạnh và yêu thích. Cậu ngồi xuồng, tay nắm lại đặt nghiêm chỉnh giữa hai bắp đùi của mình. Đôi mắt từ đầu đến cuối đều tập trung vào tấm gương nhìn chằm chằm Lạc Ân Nghiên.
Cậu rất muốn mở miệng trò chuyện với cô nhưng lại không biết nên nói gì, lúc trước hai người có rất nhiều chủ đề để nói, không hiểu sao lúc này dù suy nghĩ kĩ cỡ nào cũng không kiếm nỗi một câu chuyện. Có lẽ sau khoảng thời gian cả hai xa nhau, nó đã tạo nên một thói quen tâm lý bị cô lạnh nhạt trong tâm lý. Lúc ấy vì cậu nói gì, làm gì đều bị Lạc Ân Nghiên bỏ lơ mà không quan tâm.
Bị như thế nhiều cũng gây ra một cái suy nghĩ tiêu cực cho Âu Thành Triệu, cậu luôn phải suy nghĩ rằng mình phải làm gì, mình phải nói gì, phải hành động như thế nào để có thể được cô chú ý. Từ đó mà đã gây ra cho cậu một cảm xúc không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-cuoc-tinh-yeu/3081102/chuong-138.html