Chương trước
Chương sau
Tân Hạ Noãn giở chiêu bài phủ đầu, tựmình lên tiếng trước, hiển nhiên sẽ khiến cho đối phương vô cùng kinhngạc, bên đầu kia điện thoại vẫn không có người trả lời, một khoảngkhông trầm mặc, yên ắng. Nhịp tim Tân Hạ Noãn càng đập dồn dập, cả người cứng ngắc, cảm thấy máu trong mình đang đang đông cứng lại, toát rathật nhiều mồ hôi. Cô lặp lại câu hỏi lần nữa, “Xin chào.”

Đầu dây bên kia điện thoại rốt cụccũng phát ra giọng nói của một người phụ nữ đang mỉm cười, đáp lại: “Làcô Tân Hạ Noãn phải không?”

Tân Hạ Noãn hết sức sửng sốt, khôngnghĩ đến người phụ nữ này lại có thể nhận ngay ra cô? Vì sao cô ta biếtrõ cô đến thế? Thông qua Lục Tử Ngân ư? Chẳng lẽ cô ấy vẫn luôn quan tâm đến Lục Tử Ngân, cho nên mới. . . . . . ? Miên man suy nghĩ hình như đã trở thành bản năng của Tân Hạ Noãn, cô khẽ gật đầu với tâm tình cực kỳphức tạp, “Là tôi.”

“Cô gọi điện trực tiếp đến cho tôi là có ý gì?”

Cô ta có dụng ý gì? Ngay cả chính côcũng không thể xác định, cô có nên làm cho người phụ nữ này biến mấtkhỏi nơi này? Hay là tuyên bố Lục Tử Ngân là người đàn ông đã có chủ,bảo với cô ta hãy buông tay đi? Những việc làm ấy, Tân Hạ Noãn thực sựlàm không được, cô chỉ muốn có được một chút ánh sáng, một chút hy vọng, đứa trẻ rốt cuộc có phải là của Lục Tử Ngân hay không, nếu không phải,cô sẽ không cần phải phiền não và bất lực đến vậy, cô có thể yên tâmthoải mái hưởng thụ niềm hạnh phúc hiện tại, còn nếu đúng là như vậy,cô. . . . . . Cô không dám tưởng tượng, cũng không biết nên làm như thếnào.

Vốn dĩ muốn hỏi thẳng Lục Tử Ngân vềchuyện này có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng cô lại lo lắng chính mình đã tưởngtượng ra quá nhiều, khiến mọi thứ trở nên khó xử, phiền toái hơn nữa, cô vẫn chỉ dám làm con rùa rụt cổ, im lặng đầy nghi ngờ chỉ chờ cơ hội đểcó thể chất vấn người phụ nữ này.

“Nghe nói cô đang mang thai?” Tin lành này cô đã biết rõ còn cố tình hỏi.

Quả nhiên đầu dây bên kia khẽ giật mình, “Ơ? Sao cô biết được? Lục Tử Ngân nói cho cô nghe à?”

Cô khéo léo quay trở lại vấn đềchính, “Đứa trẻ kia có phải là của vị hôn phu của tôi không?” Cô cảmthấy rõ ràng giọng nói của chính mình khàn hẳn đi, khẩn trương đến runrẩy. Đầu bên kia điện thoại xem ra cũng đã cảm nhận được sự bất an trong cô, cười lạnh trong lòng, “Tôi là bạn gái cũ của Lục Tử Ngân, anh ấy về nước, chúng tôi mới chia tay, cô nghĩ thử xem?”

Lục Tử Ngân về nước được hơn mộttháng, cô gái này lại mang thai ba tháng. . . . . . Ý tứ này đương nhiên cô hiểu rõ, đứa nhỏ này quả thực là của anh. Giống như đã sớm kết luậnđược điều này từ trước, Tân Hạ Noãn cũng không có vẻ rúng động bởi tintức này, ngược lại, tâm tình vốn đang bất an của cô bỗng nhiên hết sứcbình tĩnh lạ thường, cũng là dập tắt ngọn lửa hy vọng trong lòng cô. Tân Hạ Noãn cười khẽ, “Cô về nước là muốn đoạt lại vị hôn phu của tôi, đưaanh ấy trở về, đúng không?”

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia coi nhưnghe thấy những lời nói vớ vẩn, cô ta khẽ cao giọng, thốt lên: “Nếu đúng vậy thì sao? Tôi đã ở cùng Lục Tử Ngân hơn hai năm, vào thời điểm anhấy khó khăn nhất, là tôi một mực kiên trì ở bên cạnh anh ấy; cũng nhưvào những lúc huy hoàng nhất của anh ấy, cũng chỉ mỗi mình tôi đứng bêncạnh anh ấy cùng nhau chiêm ngưỡng thành tựu của chúng tôi, cô nghĩ mình xứng đáng sao? Chẳng qua Lục Tử Ngân đang cảm thấy đau lòng, mỏi mệtkhi bị tôi bỏ rơi mà thôi. Nếu tôi không chia tay anh ấy, làm sao đếnlượt cô?”

Lời nói của cô gái kia đanh đá làthế, Tân Hạ Noãn cảm thấy mình đang bị coi thường, người tìm đến mắngđối phương lại không phải là cô. Tân Hạ Noãn nhịn không được khẽ nhếchmiệng lên, “Nói vậy, cô đã nắm chắc mười phần là mình sẽ thắng? Tốtthôi, tôi chờ xem cô diễu võ dương oai trước mặt tôi như thế nào.”

Tân Hạ Noãn dập tắt điện thoại “Ba” mộttiếng, trong mắt toát ra tầng tầng ngọn lửa, có gì đó nhẹ nhõm vừa bốchơi, trong đáy mắt cô giờ hiện lên nỗi buồn bã khôn nguôi. Cô không thểkhông chán nản cho được, nếu đúng như lời cô ta nói, Lục Tử Ngân chỉ bởi vì tâm tình buồn khổ, không thể chờ đợi thêm nữa ở nước Mĩ, đành phảiquay trở về, cùng với thứ tình cảm mà anh dành cho cô, chỉ là tùy tiệntìm một phụ nữ để kết hôn cả đời. Loại sự việc này khiến đáy lòng Tân Hạ Noãn thêm chua xót, nước mắt dần dần chảy xuống dưới.

Đâu phải cô không muốn kìm nén nỗi đaucủa sự tổn thương sâu sắc này, nhưng trái tim cô vốn yếu ớt cuối cùngchỉ biết khóc to lên như vậy mà thôi. Ông trời, cô quả nhiên là mộtngười phụ nữ rất dễ bị tổn thương mà. Tân Hạ Noãn lau nước mắt trên mặtđi, đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, đi ra ngoài tản bộ.

Tản bộ là một phương pháp để giải sầu, có thể khiến cho bản thân tĩnh tâm trở lại, trong lòng sẽ không nghĩ lungtung về những chuyện đau đầu kia nữa. Tân Hạ Noãn khi ra khỏi nhà còn cố tình chọn đôi giày thể thao dã ngoại, càng tăng thêm sức vận động.

Đã hơn tám giờ sáng, giờ cao điểm đi làmcủa mọi người đã qua, lúc này chỉ còn thưa thớt một vài người trênđường. Tân Hạ Noãn lặng lẽ bước đi mãi mà không rõ đích đến, đến tận ngã tư đường, cô mới phát hiện quần áo của mình quá mức bình dân, khác hẳnnhững người phụ nữ khác đang đi trên đường, với giày cao gót, quần áocông sở sang trọng hoặc những bộ cánh hàng hiệu mới tinh.

Cô nhìn xem những người này, khôngthấy phiền lòng lắm. Cô bỗng nghĩ đến chính mình trước kia, mười támtuổi khi ấy, cô cũng cực kỳ thích theo đuổi vật chất hay sao? Cô dần dần trở nên ham hư vinh, chỉ cần thấy người có tiền liền đi theo, thậm chícòn có một thời gian dài cô cho rằng, không có tiền thì không thể sinhtồn. Đến khi vào đại học, những bạn học năm nhất, giàu nghèo chẳng phânbiệt được, người nào cũng giống nhau, khi đó cô hoàn toàn trở nên lạclõng, không thể chỉ giao tiếp với những người có tiền được nữa, cònngười theo đuổi cô chỉ cần không có tiền, cô lập tức không nhìn mặt, cho nên Liêu Tu trở thành đối tượng chiến thắng cuối cùng, anh đã theo đuổi cô suốt ba năm, cô mới gật đầu đồng ý.

Khi đó, cô vì cái gì mà biến mình thamlam đến vậy? Có lẽ đối với cô mà nói, chỉ có mỗi mình Lục Tử Ngân làbiết rõ. Về phần lí do tại sao cô lại trở nên tham lam như vậy, tất cảđếu do một tay cha cô mà ra. Cha cô là một con người có ý chí sắt đáluôn rất tiết kiệm và tiết chế đến mức keo kiệt, bình thường có thể tiết kiệm được liền tiết kiệm, cũng không tùy ý tiêu xài. Theo lý mà nói ông giữ chức cao như vậy, khẳng định đã từng đi qua nhiều nơi sang trọng,cao cấp.

Nhưng cha cô ngay cả phòng massagecũng chưa từng đến, càng không nói tới những nơi xa hoa lãng phí khác.Cha nào con nấy, Tân Hạ Noãn trước kia cũng an phận làm một cô con gáingoan giống ông. Từ khi lên đại học, cô đều tự mình chi trả sinh hoạtphí, thậm chí cô từ nhỏ đến lớn tiêu xài đều rất ít, cha cô muốn cho sẽcho dù ít hay nhiều. Lúc đầu cha cô rất tin tưởng cô, ông cho thứ gì côđều nhận cả, Tân Hạ Noãn ở trong mắt cha vĩnh viễn là đứa con gái ngoanngoãn, không bao giờ thay đổi. Mãi đến khi mẹ cô phát hiện cô có rấtnhiều tiền để phung phí bên ngoài, báo lại cho cha cô hay, một cái tátrất mạnh lên mặt cô, lúc này cô mới biết hối hận.

Cô vĩnh viễn không quên được lời nóicủa cha, “Không phải tiêu nhiều tiền là tốt, mà là con phải biết dùngtiền đúng chỗ, đúng thờ điểm, cái cách con biết tiêu tiền, đó mới làđiều quan trọng nhất.” Cha cô biết rất rõ tại sao cô lại tham tiền nhưvậy.

Vì lúc cô cần dùng đến tiền thật sựthì trong người cô lại không có nó, chính cái giây phút ấy cô thật sựrất khao khát có thật nhiều tiền.

Tân Hạ Noãn ngẩng đầu, nhìn bầu trờiđầy nắng, vầng ánh dương sáng chói như ngọn lửa đang gây ra sự khó chịunơi mắt cô. Tân Hạ Noãn bỗng nhiên cảm thấy bản thân quá mệt mỏ, vì saocuộc đời lại không như ý muốn của mình, thay đổi lớn như vậy, mà kết quả cũng chẳng có hi vọng là mấy?

Nhìn dòng người đến rồi lại đi, sựvội vã của cuộc sống đô thị, Tân Hạ Noãn thở dài thật buồn. Cá tính củacô vẫn luôn bị mẹ rầy la, với tính tình của cô thì phải chờ thật lâu mới kiếm được nhiều tiền, tương lai mù mịt, tối tăm.

Cô cũng không cho là vậy, nhưng vớitình cảnh hiện giờ, cô lại muốn lùi bước. Tân Hạ Noãn cảm giác chínhmình đã quá mệt mỏi, tùy tiện tìm một bồn hoa, ngồi xuống thừ người nghĩ ngợi, hoàn toàn không chú ý đến có một chiếc ô tô đã sớm đi theo mìnhtừ lâu

Phía bên trong chiếc xe màu đen bóngloáng kia, đằng sau cặp kính râm là ánh mắt đang rất kinh ngạc khi nhìnTân Hạ Noãn, với bộ dạng tiều tụy và buồn bã đến nao lòng khiến anh rung động.

Cuối cùng anh quyết định cởi bỏ dây antoàn, ngừng xe ở ven đường, lặng lẽ không một tiếng động đi tới phía cô. Cái bộ dạng này của cô, khiến anh không thể không lo lắng cho được.

Tân Hạ Noãn cúi đầu, vô tình nhìnxuống đất dưới chân mình, tại bồn hoa ở ngã tư này, cô cứ như ngườingoài hành tinh vậy, không hề quan tâm đến điều gì, dù ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy cô có chút quái lạ.

Khi cô đang nhìn chằm chằm vào bóngmình, bỗng nhiên cô giật nẩy mình, phát hiện ngay trước mắt cô là mộtđôi giày da nam đen sáng bóng. Đôi giày da màu đen này đã dừng lại ởngay trước mặt cô từ lâu. Tân Hạ Noãn ngẩn người, nhìn từ trên xuốngdưới, chỉ thấy Liêu Tu tháo kính mắt xuống, lẳng lặng nhìn cô.

Hai người đang ngồi trên bồn hoa,không ai nói câu nào, Liêu Tu cũng lặng im bên cô, không hề cất lên mộttiếng, cứ như vậy anh yên lặng ở bên cô. Tân Hạ Noãn rốt cục cũng phá vỡ bầu không khí trầm mặc, nói ra những điều sâu kín trong lòng mình, “Lục Tử Ngân có con với người phụ nữ khác.”

Liêu Tu không nói lời nào, “Là An Ny?”

”Anh biết chuyện đó?” Tân Hạ Noãnthoáng chút giật mình. Liêu Tu tựa hồ có chút phiền não vì những lời vừa thốt ra từ miệng mình, nhưng việc đó đã quá muộn, Tân Hạ Noãn đang chằm chằm nhìn về phía ánh mắt anh, không để cho anh giải thích. Liêu Tubuộc lòng nói: “Đó là một người con gái rất khá, khi anh đi công tác ởWall Street có gặp cô ấy. Lúc đó, cô ấy đang đứng bên cạnh Lục Tử Ngân.”

Tân Hạ Noãn rầu rĩ nhìn xuống đấtkhông thể hiểu rõ tâm tình của chính mình lúc này, cô biết gia đình Liêu Tu từng gặp phải nguy cơ phá sản, đó cũng là thời điểm họ ở bên nhaunhiều nhất, cô luôn tìm đến để an ủi anh, cổ vũ cho anh, cũng có thể nói rằng vào thời điểm khó khăn nhất của Liêu Tu, Tân Hạ Noãn là người duynhất ở bên cạnh anh.

Gặp hoạn nạn mới biết được chân tình, để tâm mới thấy, thời điểm gian khổ nhất của Lục Tử Ngân, cô không phải là người ở bên cạnh anh, mà là cô gái với cái tên An Ny kia. Đúng nhưlời An Ny đã nói trong điện thoại, cô ta đã làm bạn cùng Lục Tử Ngân từthời khắc tối tăm nhất đến lúc huy hoàng nhất, đó là khoảng thời giankhông ai có thể thay thế được.

Liêu Tu chần chừ hỏi: “Vậy bây giờ em tính làm gì?”

Tân Hạ Noãn khổ sở gượng cười, giọngnói có chút thê lương, “Em phải làm vật hi sinh, thành toàn cho bọn họ,có đúng không? Giống như anh. . . . . . Em làm không được.” Cô rốt cụcnhịn không được khóc lên, “Anh có biết không, em thực sự rất thích LụcTử Ngân, vẫn luôn luôn thích anh ấy, em không làm được việc tốt như vậy, chắp tay dâng tặng anh ấy cho người khác.”

Tân Hạ Noãn nức nở khóc thật to, khôngmàng đến việc bọn họ đang ngồi trên đường lớn mà khóc rống lên. Liêu Tuvẫn ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn Tân Hạ Noãn òa khóc nức nở như một đứa bé, cuối cùng anh nhịn không được đặt tay lên vai Tân Hạ Noãn, dựa đầucô vào bả vai mình, để cho cô khóc thật thoải mái.

Làm sao anh có thể không biết Tân HạNoãn yêu Lục Tử Ngân nhiều năm như vậy? Ở thời điểm bọn họ chỉ là bạncủa nhau, Tân Hạ Noãn vĩnh viễn sẽ không bỏ được ba chữ, anh Tử Ngân. . . . . .

Về sau bọn họ kết giao, cô mới dầndần không nhắc tới ba chữ này. Tân Hạ Noãn yêu Lục Tử Ngân nhiều năm như vậy, thời gian thật dài. Liêu Tu biết chính anh cũng yêu Tân Hạ Noãnnhiều năm như vậy, anh cảm nhận được Tân Hạ Noãn là một cô gái tốt, rấtchấp nhất và chung tình, cũng chính tính cách cố chấp này của cô đã làmtổn thương người cô yêu, cũng bao gồm cả chính Lục Tử Ngân. Anh từngkhông hiểu tình cảm của Lục Tử Ngân đối với Tân Hạ Noãn, Lục Tử Ngân cho anh một câu trả lời, “Tân Hạ Noãn là một cô gái bướng bỉnh, cố chấpnhất anh từng biết, khi cô ấy đã nhận định chuyện gì, thì sẽ bướng bỉnhvới chuyện đó vượt quá mức bình thường. Nếu tôi sớm nhận ra điểm ấy mộtchút, thì có lẽ bây giờ tôi và cô ấy cùng với con chúng tôi đã hạnh phúc bên nhau từ lâu.”

Anh cũng hiểu rõ, việc Tân Hạ Noãnthích Lục Tử Ngân đã vượt quá sự cố chấp bình thường của cô. Anh cũngbiết, Lục Tử Ngân cũng cố chấp không kém gì cô.

“Hạ Noãn, có một số việc, không cầnđể tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, vì sao em không thử đi hỏithẳng Lục Tử Ngân đi? Mà cứ phải tự mình lo sợ không đâu?”

Tân Hạ Noãn bình tĩnh ngóng nhìn Liêu Tu một lượt, Liêu Tu nhìn xuống cô khẽ khàng chớp mắt, coi như là cổ vũ tinh thần cho cô. Tân Hạ Noãn khẽ mỉm cười, hít một hơi thật sâu, bộdáng tựa như vừa xác thực quyết tâm mạnh mẽ của mình. Cô lấy di động từtrong túi ra, bấm số điện thoại của Lục Tử Ngân.

Liêu Tu mắt mơ to, ngóng nhìn theo cô.

“A lô?” Lục Tử Ngân mỉm cười nhận di động.

Tân Hạ Noãn lặng yên không nói nênlời, vừa nói xong hai chữ “Là em” thì cổ họng như bị mắc nghẹn, mất nửangày mới dám lên tiếng, “Anh ăn sáng chưa?”

Lục Tử Ngân nghe thấy liền bật cười, “Đương nhiên, em thì sao?”

”Ăn rồi.” Giọng cô rất thấp, có vẻmuốn thoái lui. Liêu Tu nghe giọng cô khi nói chuyện với Lục Tử Ngân,trong lòng khó tránh có chút chua xót, thời điểm lúc trước khi hai người còn yêu nhau, Tân Hạ Noãn luôn luôn không thèm để ý đến anh, lúc nàocũng duy trì một thái độ ” không quan tâm”. Quả nhiên là vỏ quýt dày cómóng tay nhọn.

“Vì sao tự nhiên gọi điện thoại cho anh?” Lục Tử Ngân đột nhiên hỏi.

Khi Tân Hạ Noãn cố gắng tìm từ để nói, đôi mắt lộ rõ những giọt lệ, trông mong nhìn Liêu Tu, tựanhư đang cầu cứu. Liêu Tu đành phải lấy điện thoại cầm tay ra đánh vàikí tự đưa cho cô xem. Cô đọc đúng theo từng dòng trên màn hình “Em vàđứa nhỏ của anh, anh muốn giải quyết như thế nào?”

Cô muốn nói chuyện trựctiếp với anh, cũng là không để cho chính mình có bất cứ đường lui nào.Tân Hạ Noãn hơi chần chừ, kỳ thật hỏi đến vấn đề nhạy cảm này quả thựclà không nên. Cách giáo dục mà Lục Tử Ngân được dạy dỗ cũng giống nhưcô, tác phong nghiêm túc và có trách nhiệm cao. Cho dù Lục Tử Ngân chọnlựa cô, chỉ cần An Ny một chút sỏi đời, khéo léo tìm đến chỗ Lục thammưu làm loạn, thì cô sẽ không còn chút hi vọng gì nữa.

Tân Hạ Noãn không hề để tâm đến lời nói của Liêu Tu, cô muốn thành thật, thẳng thắn nói ra vấn đề,“Ngày hôm qua em lén nhìn tin nhắn của anh, có một người phụ nữ mangthai xa lạ đã đến tìm anh.” Giọng nói cô hơi run run, nhỏ nhẹ, vẻ chậmrãi trong từng lời nói của cô càng cho thấy lòng cô không ngừng bất an,lo sợ.

“Phải.” Lục Tử Ngân thảnnhiên nói, giọng điệu bình tĩnh khác hẳn với sự bất an đang xảy ra trong cô, anh nói chuyện bằng biểu lộ cực kỳ không cảm xúc ” Là bạn gái trước của anh, còn về đứa bé kia, chính anh cũng không có cách nào xác địnhđó có phải là con của anh hay không.”

Tân Hạ Noãn hít một hơi thật sâu.

“Có một lần do xã giao uống quá nhiều, là cô ấy đưa anh trở về nhà. Buổi sáng ngày hôm sau, cô ấyđã nẳm ở bên cạnh anh, về vấn đề rốt cuộc có chuyện gì xảy ra hay không, chính bản thân anh cũng không nhớ rõ ràng lắm. Trừ bỏ lần đó, tuyệt đối không có những lần khác.”

Tân Hạ Noãn vẫn trầm mặc, không nói lời nào.

Lục Tử Ngân có chút hoảng hốt, “Em yêu? Hạ Noãn? Nói chuyện với anh đi.”

Hốc mắt Tân Hạ Noãn ầng ậcnước chỉ chực tuôn rơi, muốn ngăn lại cũng không được. Liêu Tu đau lòngmuốn lau nước mắt cho cô, lại bị Tân Hạ Noãn ngăn lại, cô khoát tay,dùng tay áo của chính mình lau đi, cô hít sâu vào một hơi thở, nói vớiLục Tử Ngân: “Nếu không còn gì nữa cứ coi như chúng ta đã chấm dứt.”

“Cái gì cơ?” Lục Tử Ngânkinh ngạc hỏi lại, sau đó đáp án của anh là tiếng dập máy rất lớn. Màyanh đã nhíu chặt lại từ lâu, ngón tay cầm di động do quá dùng sức, bắtđầu trở nên trắng dã ra.

Việc anh sợ nhất rốt cuộc đã xảy đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.