Chương trước
Chương sau
Đường Ẩn mang theo Lục Tước xuống đáy biển tiến vào một căn phòng vỏ ốc, Đường Ẩn đóng lại vỏ sò, trong phòng vỏ ốc có một chiếc giường mềm mại, Lục Tước biết thời biết thế ngã xuống giường, ỡm ờ nhìn Đường Ẩn: "Có phải ngài đưa tôi đến đây để làm chuyện đó không? Ở trước mặt mọi người không tốt lắm đâu."
Đường Ẩn khó hiểu nhìn Lục Tước: "Ở trước mặt mọi người mới tốt chứ."
Nụ cười của Lục Tước đông cứng lại, đôi mắt xanh đáng thương nhìn Đường Ẩn: "Ngài còn muốn để mọi người tham gia à?"
"Chẳng lẽ một mình anh có thể?" Ánh mắt Đường Ẩn có hơi nghi hoặc.
Lục Tước cũng không mảnh mai ngã ở trên giường vỏ sò nữa,việc này liên quan đến tôn nghiêm của hắn: "Đương nhiên."
"Nhưng trước đó không phải đã nói rồi sao, anh và Kerr sẽ cùng nhau hành động, dù sao anh vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh như kiếp trước, một người đối phó với rồng ảo ảnh và chiến tranh có phải hơi quá miễn cưỡng không?" Đường Ẩn muốn đảm bảo không thể có sai sót nhầm lẫn trong lần hành động này.
Sau khi cậu nói xong, Lục Tước im lặng trong ba giây: "... Ngài đã phát hiện tung tích của rồng ảo ảnh và chiến tranh?"
"Đây không phải là điều vô nghĩa?" Đường Ẩn cũng ngồi ở trên giường vỏ sò: "Nếu không tôi tìm anh làm gì?"
Lục Tước rơi vào im lặng lâu hơn: "... Yuanna còn chưa hát bài kia, làm thế nào mà ngài phát hiện ra?"
Điều khó giải quyết nhất của rồng ảo ảnh và chiến tranh là khả năng cải trang của hắn, hắn có thể trở thành bất cứ ai mà bạn biết, hắn cũng có thể trở thành một người xa lạ mà bạn không biết.
Ngay cả Kerr cũng không có khả năng nhận ra rồng ảo ảnh và chiến tranh.
Kiếp trước Lục Tước đã thức tỉnh sức mạnh của thời không, thu thập hơi thở của rồng ảo ảnh và chiến tranh nơi Đường Ẩn bị giết rồi lại sử dụng đá tiên tri ở đảo rồng để xác định vị trí đại khái của rồng ảo ảnh và chiến tranh, sau đó nhờ Kerr phong tỏa đảo rồng, so sánh và kiểm tra hơi thở của từng con rồng của toàn bộ đảo rồng, cuối cùng mới tìm ra rồng ảo ảnh và chiến tranh.
Đường Ẩn chống khuỷu tay xuống giường, ánh sáng yếu ớt của đèn ngọc chiếu vào đôi mắt đỏ như máu của cậu, đẹp đến khó tin, cậu quay đầu mở to đôi mắt đỏ nhìn Lục Tước, thản nhiên nói: "Vì tôi ghét mắt đỏ."
Lục Tước đột nhiên nhớ tới lời Đường Ẩn thuận miệng nói ngày ký kết huyết khế với hắn: "Huyết tộc quả nhiên là một chủng tộc có vẻ ngoài xấu xí."
Khi đó Đường Ẩn nói nhẹ lại nhanh, vẻ mặt hờ hững, bình tĩnh đến mức làm cho Lục Tước hoài nghi mình nghe nhầm.
Nhưng vào lúc này lời nói quen thuộc khiến Lục Tước khẳng định mình không có nghe nhầm.
Trái tim của hắn như bị vật nhọn nào đó đâm nhẹ.
Hắn không muốn nghe những lời hạ thấp bản thân từ miệng Đường Ẩn, Đường Ẩn vốn nên cao ngạo ngay từ khi sinh ra, luôn luôn tự cao tự đại, là ngài thân vương không hiểu tình yêu và chà đạp lên tấm chân tình của người khác.
"Nhưng tôi rất thích đôi mắt của ngài." Lục Tước nhìn thẳng vào mắt Đường Ẩn, đôi mắt xanh giống như phản chiếu ánh mặt trời thiêu đốt trên mặt biển, giọng điệu rất kiên định như thể hắn đang tuyên thệ thứ gì: "Rất đẹp, vô cùng đẹp."
Hai mắt đối diện nhau, Đường Ẩn dường như bị nhói bởi đôi mắt xanh sáng chói ấy, cậu nhìn thấy chính mình trong đôi mắt đó, Đường Ẩn chớp mắt nhìn, dời ánh mắt sang chỗ khác trước tiên, lẩm bẩm nói: "Mắt Iss màu đỏ, màu mà tôi ghét nhất ——"
"—— tôi rất thích màu đỏ." Lục Tước nói từng chữ: "Tôi thích hoa hồng đỏ mà ngài tặng cho tôi, tôi rất thích đôi môi ửng hồng sau khi ngài uống máu của tôi, tôi thích đôi mắt đỏ của ngài nhìn tôi như trăng máu như nắng gắt."
Đường Ẩn không nhìn Lục Tước.
Cậu tự hỏi liệu khả năng thôi miên của Lục Tước có phải lại tăng cường hay không, kiếp trước Lục Tước cũng đã nói rõ với cậu về tín ngưỡng của mình đối với nhân loại bằng giọng điệu kiên quyết việc nghĩa chẳng từ nan, khiến cậu mơ mơ hồ hồ để Lục Tước đi."
"Tóc của Iss có màu xám, là xám xịt, khí chất vẫn thuộc loại u sầu mà tôi không thích kiểu đó." Đường Ẩn bình tĩnh nói: "Ngay khi tôi gặp gã thì không hiểu tại sao sinh ra thiện cảm với gã, điều này có hợp lý không?"
"Không hợp lý." Lục Tước hỏi câu tiếp theo: "Ngài thích kiểu gì?"
Đường Ẩn: "?"
Lúc đầu Đường Ẩn không muốn lãng phí miệng lưỡi của mình trên vấn đề không quá quan trọng này nhưng ánh mắt Lục Tước quá kiên định, có tư thế muốn đập nồi hỏi đến cùng.
"Máu uống ngon."
"Ngoại trừ điều này?" Lục Tước không buông tha, hắn thậm chí còn lộ ra đuôi hồ ly như làm nũng lắc lư với Đường Ẩn.
"Mắt xanh dương, mắt xanh lá, tóc vàng." Đường Ẩn thích những màu sáng khiến người ta liên tưởng đến trời xanh, biển cả, đồng cỏ rừng cây, ánh nắng và mặt trời, tốt nhất là trong mắt có ánh sáng, cậu thích Lục Tước kiếp trước không ngừng chiến đấu vì lý tưởng của mình, đứng dưới ánh nắng chói chang, eo thẳng tắp, cả người đều sáng ngời, mái tóc cũng giống như được phủ một lớp vàng.
Sau này Lục Tước công thành danh toại thì hắn càng trở nên trầm ổn nội liễm rất khó gặp được ánh mắt sáng ngời.
Sau khi nghe Đường Ẩn nói đôi mắt xanh thẳm đột nhiên sáng lên giống như một viên ngọc bích tỏa ra ánh sáng chói lọi sau khi được lau cẩn thận: "Còn gì nữa không?"
Lúc đầu Đường Ẩn không muốn nói tiếp nhưng cậu rất thích nhìn đôi mắt sáng ngời của Lục Tước, cậu lẳng lặng nhìn Lục Tước như vậy một hồi lâu, trong lòng cũng tự hỏi.
Cậu chưa suy nghĩ nghiêm túc về những gì mình thích nhưng nghĩ kỹ về về những người mà cậu có ấn tượng tốt trong những năm qua thì có lẽ là linh mục chia sẻ những nỗi lo lắng và khó khăn của các tín đồ, ca sĩ mang lại niềm vui cho khán giả và Lục Tước người đã từng mang lại hy vọng cho nhân loại.
"Người tốt." Đường Ẩn lời ít mà ý nhiều nói.
"Tôi chính là người tốt." Lục Tước cố gắng lấy thẻ người tốt do Đường Ẩn phát.
Đường Ẩn gật đầu: "Tôi biết."
Cậu biết Lục Tước là một người rất tốt nên mặc dù ngay từ đầu nghi ngờ Lục Tước là người phong ấn cậu nhưng cậu cũng không có lập tức giết Lục Tước đang nhỏ yếu.
Cậu biết Lục Tước sẽ có một tương lai tươi sáng và sẽ dẫn dắt nền văn minh nhân loại tới vinh quang, một người như vậy đáng lẽ ra nên ôm lấy ánh mặt trời và dành tình cảm quý giá của mình cho một tồn tại xứng đáng hơn là lãng phí cho một sinh vật đen tối như cậu.
"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, nói chuyện chính đi." Đường Ẩn mở quang não ra, gửi tin nhắn cho Kerr, bảo Kerr nhìn chằm chằm Iss.
Dù cậu nghi ngờ Iss nhưng cậu không chắc Iss có phải là rồng ảo ảnh và chiến tranh không.
Lần này Đường Ẩn xuất hiện đặc biệt tại buổi hòa nhạc, đồng thời cũng sử dụng bản thân mình để làm mồi nhử, để xem liệu có thể dẫn rồng ảo ảnh và chiến tranh ra như lần trước không.
Mấu chốt dẫn rồng ảo ảnh và chiến tranh ra hay không là bài hát của Yuanna có thể khơi dậy nỗi buồn của mọi người hay không, mọi người càng buồn thì khả năng xuất hiện của rồng ảo ảnh và chiến tranh bại lộ ra càng lớn.
Kiếp trước Đường Ẩn chưa từng nghe thấy bài hát đó do Yuanna hát nên cậu vẫn có hơi lo lắng với Yuanna.
Nghe xong lo lắng của Đường Ẩn, vẻ mặt Lục Tước khẽ động, bỗng nhiên nói: "Khi một người khổ sở, hát một bài hát buồn chắc chắn sẽ dễ lây lan hơn."
Đường Ẩn do dự nói: "Chắc là vậy."
"Tôi có một cách để giúp điện hạ Yuanna rơi vào trạng thái khổ sở." Lục Tước tỏ ra thái độ tích cực giúp đỡ người khác là niềm vui.
Đường Ẩn: "?"
Lục Tước chính nghĩa nghiêm trang nói: "Chỉ cần để điện hạ Yuanna biết được tình cảm chân thành tha thiết của ngài với anh ấy, điện hạ Yuanna nhất định sẽ tiến vào trạng thái đó."
Đường Ẩn: "??"
Đường Ẩn: "Tình cảm chân thành tha thiết gì?"
"Tình cảm của thế thân." Lục Tước nắm tay Đường Ẩn chân thành nói, đuôi hồ ly phía sau vẫy rất nhanh, bụng đầy nước thối sắp tràn ra tới rồi giống như yêu phi hại nước hại dân xúi giục hoàng đế giết hại người trung thành thành thẳng thắn.
Đường Ẩn: "..."
Đường Ẩn: "Anh bây giờ trông không giống người tốt lắm."
Lục Tước yếu ớt dựa vào vai Đường Ẩn đáng thương nói: "Tôi chỉ đùa với ngài thôi, sao tôi có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy với điện hạ Yuanna chứ?"
Đường Ẩn im lặng suy nghĩ.
Cậu không khỏi nghĩ đến cuộc sống tàn đã làm những điều tàn nhẫn với Lục Tước mới có thể biến vị thần bảo hộ cứng nhắc một thời của nhân loại trở thành bộ dạng như ngày hôm nay.
Một lát sau.
Đường Ẩn phát hiện việc này hình như là do cậu.
Tạo nghiệp rồi.
"Kỳ thật, anh không cần phải làm hành động như vậy." Đường Ẩn nghiêm túc nói: "Tôi mới vừa nghĩ lại, xem ra tôi dẫn anh tới gặp Hestia để học quy củ từ những huyết thực đó nên anh mới vẫn luôn làm như vậy."
"Nhưng tôi đã nói rồi, chờ khi giết rồng này kết thúc, anh sẽ có thể lấy lại tự do của mình mà không cần phải làm khổ bản thân nữa."
Lục Tước nghe xong liền sững sờ, hắn nhìn Đường Ẩn, giọng điệu của đối phương rất nhẹ, lúc nói những lời này vẻ mặt của cậu không hề dao động, ngay cả từ giết rồng cũng không mấy tinh thần, ngược lại lộ ra một chút mệt mỏi.
Giống như sau khi làm xong chuyện giết rồng thì Đường Ẩn liền muốn ngủ một giấc thật sâu.
Điều này khiến Lục Tước không hiểu sao hoảng hốt.
Thật ra từ khi biết Đường Ẩn đến nay, Đường Ẩn chưa từng bộc lộ cảm xúc gì, mấy lần nảy sinh cảm xúc đều là liên quan đến hút máu những mê đắm và tình cảm đó chỉ giới hạn trong đôi mắt mà Đường Ẩn nhìn hắn khi đang hút máu.
Đường Ẩn không hay cười, luôn tỏ ra bình tĩnh như thể cậu tách biệt với thế giới này.
Nhưng khi Lục Tước đóng vai trà xanh thì mọi thứ khác hẳn, nhất là khi hắn đóng một vai trà xanh sứt sẹo thì Đường Ẩn khi nhìn thấy sẽ cười với hắn, nghiêng mặt qua cười, mím khóe miệng kìm lại ý cười, đôi khi không có biểu hiện gì lớn trên khuôn mặt nhưng ý cười lại chạy ra từ khóe mắt và đuôi lông mày.
"Tôi không có làm khổ mình, tôi làm những chuyện này và nói những nói những lời này, không chỉ là vì ngài bảo tôi học quy tắc mà bởi vì tôi thấy khi tôi làm vậy, ngài có đôi khi sẽ cười." Lục Tước nhìn Đường Ẩn, hắn nói: "Tôi thích nhìn dáng vẻ ngài cười lên."
Dù làm một chú hề cũng được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.